Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Diêm La không nghĩ tới Diêm Mạn sẽ bị người bắt cóc ở địa bàn của mình, mà Tiểu Bạch lại không sợ chết đi cứu cô. Lo âu che mất cảm giác không vui, hắn tự mình dẫn theo anh em đi cứu người.
Lúc thấy được Tiểu Bạch một đầu đầy máu, toàn bộ ống quần cũng bị máu nhuộm đỏ, chỉ còn dư lại một hơi thoi thóp, hắn hoàn toàn nổi giận, hay phải nói là điên rồi. Cậu em hắn đặt ở đầu quả tim, không nỡ mắng một câu lại bị một đám lưu manh ức hiếp thành như vậy!
Hắn để người mang Tiểu Bạch về cứu chữa trước, còn hắn lại một mình cầm mã tấu, như một kẻ điên chém tất cả đám người bang Thanh Hổ thành thịt nát.
Đợi hết thảy đều kết thúc, hắn không thể chờ được nữa liền trở lại, ở bên cạnh Tiểu Bạch một tấc cũng không rời để chăm sóc cậu.
May mà Tiểu Bạch không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không hắn không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
Nếu không phải Diêm Mạn được Tiểu Bạch dùng hết sức cứu về, hắn sẽ không bỏ qua cho cô, dù cô có là em gái hắn đã nuôi nhiều năm.
Vào lúc này hắn lại có hơi ghét cay ghét đắng quyết định nhàm chán lúc trước của mình. Nếu như không có Diêm Mạn, chỉ có hắn và Tiểu Bạch sống cùng nhau thì tốt biết bao.
Suy nghĩ này vừa nổi lên, hắn liền bị doạ sợ.
Tiểu Bạch là chàng trai bình thường, sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con. Sao hắn có thể ích kỷ mà quấn cậu vào bên cạnh mình?
Nhưng ý niệm này vừa nảy mầm liền tản không xong, thỉnh thoảng lại nổi lên trong đầu hắn. Thậm chí hắn nghĩ, nếu Tiểu Bạch thực sự thích đàn ông thì tốt rồi, vậy cậu sẽ không kết hôn cùng bất kỳ cô gái nào. Hắn rất xác định mình không thích nam, nhưng nếu như người nam đó là Tiểu Bạch thì sao?
Suy nghĩ một hồi, giống như cũng không phản cảm, trái lại có một loại cảm giác hưng phấn kỳ quái xông ra từ nơi sâu nhất dưới đáy lòng. Thứ tình cảm này cứ mỗi ngày lại dày thêm một chút, như thuốc phiện, muốn cai cũng cai không xong.
Diêm La bắt đầu dời tầm mắt của Tiểu Bạch một cách không dấu vết, để sự chú ý của cậu không hề rơi trên người Diêm Mạn nữa.
Diêm Mạn có vẻ cũng không mơ ước Tiểu Bạch, cô rất cảm kích cậu, nhưng hình như cô bị hắn làm sợ, cô không dám thích Quý Hà nữa, cũng không dám thích Tiểu Bạch. Mỗi ngày cô ngoan ngoãn đi học, lại biến về em gái ngoan của hắn.
Điều này làm Diêm La rất hài lòng.
Ở lúc phát hiện trong bang có kẻ phản bội, Diêm La chưa bao giờ nghi ngờ Tiểu Bạch. Sau khi sàng lọc một lần những kẻ khả nghi, hắn khóa định mục tiêu cuối cùng là Quý Hà.
Bố trận lần đó, hắn chỉ nói cho một mình Quý Hà tin tức sai lầm, mà ngày đó, quả nhiên cảnh sát đã đến.
Hắn cho là hắn đã tìm ra kẻ phản bội, nhưng không ngờ lại nghe được từ miệng đội trưởng Triệu kia tin tức như sét đánh giữa trời quang.
Tiểu Bạch vậy mà cũng là... Nằm vùng!
Hắn chưa từng tức giận như vậy, cảm giác bị lừa gạt suýt nữa làm hắn nổi bão ngay tại chỗ.
Nhưng rất nhanh hắn liền thanh tỉnh, vì có chút cảm giác sẽ không lừa người, hơn nữa bộ dáng sốt ruột muốn giải thích của đứa bé này cũng an ủi hắn.
Dù Tiểu Bạch là nằm vùng thì sao, cậu chưa bao giờ làm chuyện gì hại đến hắn.
Hắn giải tán tất cả đám anh em kêu gào muốn báo thù, chỉ để lại kẻ phản bội chân chính -- Quý Hà.
Buồn cười, Quý Hà lại dám cầu xin hắn buông tha Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là em trai hắn thân nhất, hắn bảo vệ cậu còn không kịp, làm sao có thể làm hại cậu?
Một kẻ phản bội phụ lòng tin của hắn lại có tư cách gì để nói với hắn câu này!
Hắn bắn Quý Hà hai phát, cũng chặt đứt quan hệ giữa y và Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nợ Quý Hà, hãy để hắn đến trả.
Sau đó Diêm La lén lút điều tra tung tích Tiểu Bạch. Tuy rằng đặt ở chỗ cảnh sát có thể bảo vệ cậu, nhưng hắn không tin được thực lực của cảnh sát. Đám anh em cực đoan bên dưới nhiều lắm, mặc dù hắn biết rõ Tiểu Bạch chẳng biết gì cả, nhưng những người này lại không tin. Bọn họ cho rằng hắn đang bao che Tiểu Bạch, vì một người gọi anh xưng em với Diêm La Vương hơn nữa còn ở cùng một nhà thì làm sao không biết gì được?
Người do chính hắn dẫn dắt, hắn hiểu rõ nhất, bọn họ sẽ không bỏ qua cho Quý Hà và Tiểu Bạch. Nhưng Quý Hà là khúc xương khó gặm, cho nên mục tiêu của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ chuyển hướng sang Tiểu Bạch.
Diêm La thuận lợi tìm được Tiểu Bạch, cũng nhốt người vào một căn phòng nhỏ dưới hầm một sòng bạc ngầm. Bởi vì ai cũng không tin nổi, vì vậy hắn tự mình đưa tới ba bữa mỗi ngày, lúc đi còn khóa cửa lại, như vậy sẽ ngụy trang trong phòng cũng không có ai.
Hắn nhìn ra được, Tiểu Bạch khát cầu hắn tha thứ. Nhưng lúc ấy trong lòng hắn vẫn chưa nguôi giận, hơn nữa hắn muốn cho cậu bé một bài học, cho nên mới ngậm miệng không nói câu tha thứ.
Hắn nghĩ, nếu như sớm biết chuyện gì xảy ra sau đó, hắn nhất định phải nói với Tiểu Bạch: Hắn vốn không trách cậu.
Tiểu Bạch của hắn, còn không kịp đợi một câu tha thứ của hắn, đã chết rồi.
Khi hắn ôm lấy xác chết lạnh lẽo của cậu, trong lúc hoảng hốt hắn lại có cảm giác mình đang mơ.
Làm sao Tiểu Bạch sẽ chết? Sao cậu cứ như vậy đã chết rồi?
Hắn đều đã nghĩ kỹ, chờ hắn bắt được kẻ phản bội, hắn liền dần chuyển sản nghiệp ngầm ra bên ngoài. Hắn sẽ mở một công ty lớn, hắn làm chủ tịch, còn Tiểu Bạch làm trợ lý bên cạnh hắn. Hắn sẽ sáng lập một vương quốc thuộc về hai người họ.
Chờ hết thảy ổn định có thể phủi tay, hắn sẽ giao công ty cho người có thể tin để quản lý, sau đó hắn mang theo Tiểu Bạch đi du lịch vòng quanh thế giới. Hắn mệt nhọc nhiều năm như vậy, cũng đến lúc dừng lại rồi.
Đợi du lịch phí thời gian cũng đủ rồi, Tiểu Bạch cũng đã bỏ lỡ tuổi kết hôn, khi đó hắn liền thuận theo tự nhiên nói với cậu: Tiểu Bạch, thôi quên đi, không kết hôn, sau này hãy cùng anh sống nương tựa vào nhau. Nếu như cậu thích trẻ con, chúng ta sẽ đi nhận nuôi một đứa.
Hắn rõ ràng đã tính kỹ tất cả, nhưng tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Tiểu Bạch, cậu em hắn yêu thương nhất, bị đám anh em làm việc cực đoan của hắn giết chết, trên người không còn một chỗ lành lặn.
Cậu máu me khắp người, không hề có sức sống ngã ra trên đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hắn dường như không ôm nổi cậu vì tay hắn đang run lên, cả người đều run.
Hắn hy vọng biết bao nhiêu cậu có thể mở mắt nhìn hắn, lại gọi hắn một tiếng anh.
Nếu như Tiểu Bạch của hắn có thể trở về, muốn bắt hắn làm cái gì cũng được. Cho dù phải ở trong ngục cả đời cũng không sao cả, chỉ cần... Tiểu Bạch của hắn có thể trở về.
Thời khắc này, hắn rốt cuộc nhận ra chính mình đã mất đi thứ quan trọng đến nhường nào, hắn không nhịn được mà ôm xác Tiểu Bạch gào khóc lên.
Tiểu Bạch của hắn thật sự không còn nữa, sau này hắn cũng sẽ không lại nghe được cậu gọi hắn một tiếng anh nữa.
Hắn muốn hủy diệt thế giới này, hắn muốn giết hết tất cả mọi người xung quanh cho hả giận, đặc biệt là đám anh em luôn mồm luôn miệng thề chết phải theo hắn. Hắn càng muốn giết chính mình, bởi vì, nếu không phải hắn nuôi ra một đám người hung ác tột cùng kia, bọn họ cũng sẽ không gan lớn bằng trời đi giết Tiểu Bạch của hắn.
Loại ý nghĩ cực đoan khát máu này rất lâu mới bình ổn. Hắn thấy được di ngôn Tiểu Bạch lưu lại, từng câu từng chữ bằng máu kia giống như đang đóng đinh vào lòng hắn, đau đến hắn muốn bóp nát trái tim của mình.
Hắn biết, Tiểu Bạch không hy vọng anh của cậu biến thành một con ma quỷ.
Tiểu Bạch, cậu biết không? Anh hối hận nhất chính là chưa kịp đúng lúc nói cho cậu biết ý nghĩ trong lòng anh. Anh đã quen để tất cả trần ai lạc định mới nói ra kế hoạch và dự định của mình, nhưng hết thảy đều đã muộn.
Nếu có kiếp sau, mặc kệ cậu là nam hay nữ, anh nhất định phải sớm nói cho cậu biết: Anh thích cậu.
Diêm Mạn biết được tin cũng chạy đến, cô cùng khóc với hắn, khóc rất đau lòng.
Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe được Diêm Mạn nói một câu: "Anh biết không, thực ra Tiểu Bạch không thích con gái. Anh ấy vẫn luôn lừa anh, anh ấy thích đàn ông, không, anh ấy thích anh."
Diêm La nghe được lời này, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Sau phút mờ mịt ngắn ngủi, hắn khóc đến tê tâm liệt phế, khóc rồi khóc, hắn bắt đầu cười to, cười như một thằng ngốc.
Tiểu Bạch, đồ lừa đảo.