Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Tiểu Bát ơ một tiếng: "Không phải ngươi muốn cơm đưa đến mồm hay sao? Bây giờ rất tốt nha, ngươi xem, mọi người đều chủ động hái trái cây đưa tới cho ngươi đây thây!"
Nam Tầm rất muốn cười vào mặt nó: "Ngươi cho rằng ta không thấy vẻ kì thị trong mắt mấy người phụ nữ kia hả? Nơi này tôn sùng lao động, người vô dụng sẽ bị mọi người kì thị."
Tiểu Bát ho khụ khụ: "Tùy ngươi thôi, dù sao thế giới này ngươi làm chủ, ngươi muốn thả bay chính mình thế nào cũng được."
Vì vậy Nam Tầm nghỉ ngơi một lát liền đi ra hang đá, vào lúc này đám đàn ông đều đã ra ngoài săn thú, cánh phụ nữ cũng đi hái quả dại, trong bộ lạc chỉ còn dư lại vài người già và trẻ nhỏ.
Lúc Nam Tầm đi ra, đã nhận được vài tầm mắt không rõ nghĩa.
Thấy cô đi vào trong rừng rậm, trừ một bà lão hỏi một câu đi đâu sau đó dặn cô không được chạy lung tung, những người khác đều không thèm để ý đến cô. Từ đó đủ thấy được bình thường mối quan hệ của A Khê ở bộ lạc có bao nhiêu hỏng bét.
Nam Tầm khẽ cười cười với bà lão kia, đi một mình vào khu rừng ngoài bộ lạc.
Bà lão sững sờ, nói bô bô gì đó với mấy người bên cạnh, Nam Tầm nghe được mơ hồ chữ "A Khê", "không ngốc".
Nam Tầm vẫn luôn đi rất lâu về phía nam của khu rừng. Cứ việc đã có vài hình ảnh trong trí nhớ của A Khê, nhưng khi tận mắt thấy được khung cảnh này, Nam Tầm vẫn thực sự bị choáng ngợp.
Đờ mờ, mấy cây đại thụ che trời trước đây cô thấy tuyệt đối chưa phải đại thụ che trời, những cái cây hiện tại mới là!
Cành lá cao vút trong mây, rậm rạp đan xen vào nhau. Ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà không thấy được bầu trời xanh bao la đâu nữa.
Thời điểm này là lúc mặt trời gay gắt nhất, nhưng bởi vì những đại thụ che trời rậm rạp mà ánh mặt trời chói lòa xuyên qua tầng tầng cành lá đã trở nên rất yếu, chiếu lên người thật ấm áp.
Những cành đại thụ đan xen, thân cây to phải đến bốn năm người ôm mới xuể. Bộ rễ thực phát triển, có rất nhiều ngọn rễ cọ lên từ lòng đất, một ngọn bất kỳ đều to bằng vòng eo Nam Tầm.
Còn có rất nhiều loại cỏ như dương sỉ, cũng phải cao đến vai Nam Tầm. Đó là cơ thể hiện tại của cô đại khái cũng một mét bảy mấy, nếu như cô lại thấp một chút, phóng tầm mắt nhìn là thực sự không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Dưới mặt đất pha tạp mùi cỏ khô và mùi xác động vật mục nát như có như không, lại rất dễ dàng bị hương hoa của đám cỏ cây che đậy.
Những bông hoa kia có cánh hoa rất dày, cũng rất lớn, mang đủ mọi màu sắc. Có vài đóa nở trong đám dương sỉ, có đóa thì sinh trưởng trên những dây leo. Đám dây leo này bò dọc thân cây, mở ra một mảng lãnh thổ lớn.
Vì vậy dưới thời tiết này, chạc cây xum xuê thỉnh thoảng sẽ rủ xuống vài sợi dây leo nở đầy những đóa hoa hồng hồng tím tím, khiến chúng như buông xuống những dải lụa màu rất xinh đẹp.
Nam Tầm nhìn chằm chằm những đóa hoa đủ mọi màu sắc kia, nhìn lâu lại cảm giác những đóa hoa này như đang phát sáng.
Nam Tầm đến gần quan sát một đóa hoa, nhưng sợ có độc nên cô không dám ngắt. Trên cánh hoa có những đốm sáng nhỏ li ti, những đốm sáng này hơi chuyển từ sáng đến tối, lúc này mới làm người ta có ảo giác nó phát sáng.
"Thân ái, chỗ này được chứ, phong cảnh thật đẹp nha! Không khí mát mẻ biết bao nha! Quan trọng là, thế giới này linh khí thật nồng a a a a." Tiểu Bát hưng phấn không thôi.
Nam Tầm cảm thấy nơi này xinh đẹp thật đấy, thế nhưng lại làm người ta có cảm giác rất nguy hiểm, bởi vì có rất nhiều thứ còn chưa biết đến.
"Tiểu Bát, thật thần kỳ, sinh vật ở đây ta đều chưa từng thấy. Ngươi nói hoa này có độc hay không? Nếu không có, ta có thể lén hái hai đóa để vào không gian sao trời không?"
Tiểu Bát: "Trong không gian của ta không có đất cũng không có linh tuyền, bỏ vào cũng không sống được."
Nam Tầm: "Vậy sao ngươi không thả chút đất và linh tuyền vào? Nếu như trồng thêm chút linh thảo hay linh dược thì thật tốt nha."
"Bất cứ linh thực gì cũng sẽ tiêu hao linh khí chứa đựng trong không gian của gia, gia mới không làm chuyện như thế đâu. Chính gia còn không đủ dùng, còn muốn nuôi những linh thực này làm gì?" Tiểu Bát thực không vui.
Nam Tầm vừa nghe lời này, liền không khuyên nó nữa.
Tiểu Bát là một con thú thú tính toán chi li, cũng là một con thú thú thực keo kiệt.
Nam Tầm cảm thấy đã đi được một đoạn kha khá, nên không dám đi tiếp về phía trước. Cô vốn dám đi lâu như vậy cũng bởi vì nơi này cách bộ lạc không xa, mà khu vực xung quanh bộ lạc đều vì tộc nhân ra ngoài săn bắn quanh năm đã sớm không còn mãnh thú gì tồn tại.
Ngay lúc Nam Tầm chuẩn bị quay đầu trở về, Tiểu Bát bỗng nhắc nhở: "Có người đến rồi! Mau mau, không phải ngươi muốn chào tạm biệt A Khê ngu si à? Mau leo lên cây rồi nhảy xuống, làm bộ bị đập vào đầu, sau đó ngươi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại là có thể biến thông minh."
Nam Tầm:...
Vừa rồi cô chỉ đùa chút mà thôi, vậy mà Tiểu Bát lại dám bảo cô đi đập đầu thật.
Có điều Nam Tầm nhìn tầng lá khô dày chồng chất quanh năm suốt tháng trên đất, ở điều kiện này dù có người ngã xuống cũng sẽ không hề hấn gì.
Thế là Nam Tầm tìm được một nhánh cây uốn cong, bốn tay chân giãn ra liền bò lên cành cây kia.
Cơ thể này còn linh hoạt hơn nhiều so với tưởng tượng của Nam Tầm, sức lực cũng không nhỏ. Cô nghĩ có thể là nhân loại viễn cổ ở thế giới này có năng lực leo cây rất mạnh.
Nam Tầm vừa không chú ý đã bò cách mặt đất gần mười mét. Cô đang muốn xuống thấp hơn chút nữa, dưới tàng cây đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn.
Nam Tầm sợ hết hồn, dưới chân vừa trượt, cứ như vậy... rớt, xuống, từ, trên, cây.
Tuy rằng vốn định té một hồi, nhưng Nam Tầm chưa khống chế tốt độ cao nha. Té xuống từ quãng này là thật sự rất có khả năng té thành một kẻ ngu si, không phải A Khê biến ngốc, mà là chính cô.
Người bình thường có thể chịu được áp lực gấp khoảng năm lần trọng lượng của mình, Nam Tầm chỉ có thể giảm nhỏ áp lực mình sắp nhận bằng cách kéo dài thời gian tiếp xúc mặt đất.
Trong mấy giây Nam Tầm đã nghĩ được rất nhiều, cô dùng tốc độ nhanh nhất lột da thú vây quanh ngực chuẩn bị đệm phía sau lưng khi đáp đất, bởi vì nơi đó và đầu là hai chỗ dễ chịu chấn thương nhất, cô thậm chí đã nghĩ ra muốn dùng tư thế nào chạm đất.
Nhưng tất cả giả thiết đều không được thực hiện, bởi vì Nam Tầm đã được người... đón lấy.
Trong khoảnh khắc đó, cả người Nam Tầm đều ngơ ngác.
Đờ mờ! Cô thật sự bị người tiếp, được, rồi!
Chuyện này không khoa học, cô là vật rơi tự do từ độ cao bằng tòa nhà ba tầng, lúc sắp chạm đất thì xung lượng rất kinh người. Nếu người bình thường dùng tay không đón cô, xung lượng lớn thế này kiểu gì cũng đập đối phương ngã xuống, nghiêm trọng có thể khiến đối phương gãy tay gãy chân gì đó.
Nhưng Nam Tầm lại bị người vững vàng đón lấy, cánh tay vừa tiếp cô chỉ hơi trầm xuống, lại lập tức ổn định.
Người này phải có lực cánh tay và lực chân lớn kinh người đến cỡ nào!
Đôi mắt Nam Tầm tạm thời nhắm chặt khi rơi bỗng bật mở, sau đó liền đối diện một gương mặt đàn ông.
Đó là một gương mặt rất trẻ trung, ngũ quan lập thể, cái trán no đủ, làn da vì quanh năm phơi nắng mà hiện lên màu cổ đồng mê người. Dù lấy thẩm mỹ của người hiện đại như Nam Tầm để đánh giá cũng thấy nhân loại viễn cổ này vô cùng đẹp trai.
Nhưng người đàn ông này không đặt sự chú ý trên mặt Nam Tầm, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt lom lom nhìn vào... bộ ngực đầy đặn của cô