*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa"Thưa cô A Khê, cô giỏi thật đấy. Tại sao tôi dạy cho cô tiếng chỗ tôi một hai lần cô đã giỏi? Còn cô nói, tôi lại phải học mười lần mới được? Cô thật là thiên tài ngôn ngữ!" Sơ Tuyết mang vẻ mặt sùng bái nhìn lên Nam Tầm.
Nam Tầm khiêm tốn phất phất tay: "Thường thôi, có thể là ở phương diện này tôi khá là có, có cái gọi là gì nhỉ?"
"Có thiên phú!" Sơ Tuyết nhắc nhở.
Tiểu Bát ha hả trong đầu Nam Tầm: "Thân ái, da mặt của ngươi thật là dày lắm lắm."
Nam Tầm: "Ta không lừa ngươi nha, ta nghe một lần là biết nha."
Tiểu Bát: "... Đồ không biết xấu hổ, sau này chớ nói với những Hư Không Thú khác ta quen biết ngươi."
Nam Tầm dạy Sơ Tuyết một hồi lâu, bên ngoài hang đá bỗng có tiếng ai kêu lên: "A Khê, Sơ Tuyết, chúng ta nên đi hái trái cây rồi."
Nam Tầm xoa đầu Sơ Tuyết: "Đi thôi, trò ngoan."
Chừng mười cô gái trẻ tuổi, có người vác một cái rổ bện từ trúc trên tay, có người lại cõng sọt trúc.
Những cây trúc này là do Sơ Tuyết phát hiện, phải lớn hơn những cây trúc Nam Tầm từng gặp đến bốn, năm lần. Sau đó Sơ Tuyết liền triển lãm N loại tác dụng của trúc như ảo thuật cho tộc nhân xem: rổ, sọt, ống nước đơn giản, còn có chiếu và vân vân.
Vũ khí của các tộc nhân nguyên bản đều là gậy gỗ vót nhọn, bây giờ có trúc liền có thêm cây giáo làm từ trúc, hiệu suất săn mồi tăng lên đáng kể.
Nam Tầm cằn nhằn với Tiểu Bát: "Ngươi nói xem ta đi ra ngoài nhiều lần như vậy, sao ta lại không phát hiện trúc chứ? Cũng không phát hiện ra khoai lang, còn không phát hiện được rau dại?"
Tiểu Bát cười nhạo không thèm nể mặt: "Bởi vì ngươi lười chứ sao. Tuy nói Sơ Tuyết là khí vận tử, nhưng ngươi biết người ta rút hết bao nhiêu bụi cỏ mới phát hiện loại thực vật giống khoai lang kia không? Còn có rau dại, ha hả, thân ái, ngươi căn bản không phân biệt được rau gì đúng không?"
Nam Tầm:...
Các cô gái đi một mạch theo sự dẫn dắt của Nam Tầm về hướng nam. Bên kia khu rừng có rất nhiều quả dại, hơn nữa thú hoang qua lại cũng ít.
Lần này mấy người tìm được một gốc cây ăn quả rất lớn, loại quả màu đỏ kia là thứ Nam Tầm yêu nhất, chua chua giòn giòn, ngon vô cùng.
Nam Tầm không nhịn được mà túm lấy một dây leo quấn quanh thân cây để đu lên, chờ đu đến quãng cao nhất, cô liền buông lỏng dây leo nhảy tới trên cây.
Các cô gái cùng bật thốt, thiếu chút nữa bị cô hù chết.
Sơ Tuyết cũng bị làm hoảng sợ, loại hành động chỉ có trên ti vi này lại bị cô tận mắt nhìn thấy! A Khê thật là lợi hại!
Nam Tầm bò lên cây, động tác lanh lẹ vừa hái quả vừa ném xuống.
Các cô gái cười khanh khách không ngừng, vội dùng sọt để hứng.
Mãi đến tận khi Nam Tầm hái đến tay đã chua cả lên, trong sọt mấy cô ấy cũng đựng gần đầy rồi, cô mới cầm lấy dây leo đu xuống. Động tác kia phóng khoáng đến cực điểm, không khác gì một tên đàn ông.
Tiểu Bát lải nhải đầy tự đắc: "Ta thật là thông minh, chọn cho ngươi một thế giới như thế."
Các cô gái đều mệt mỏi, không muốn đi tiếp nữa. Nhưng Sơ Tuyết có vẻ còn không cam lòng, muốn nhìn xem có thể tìm thấy gì có thể ăn.
Vậy là Nam Tầm bảo những cô gái khác đi về trước, mà cô thì mang theo Sơ Tuyết đi tiếp về phía trước.
Đi cũng không lâu lắm, quả nhiên Sơ Tuyết lại phát hiện thứ mới. Cô nàng hưng phấn nâng một tảng đá lên, cạo chút tinh thể màu vàng trên đó cho Nam Tầm ăn.
Nam Tầm giả vờ không biết: "Sơ Tuyết, đây là cái gì? Vị nó là lạ."
"A Khê, đây là muối! Cô biết muối là gì không? Có thứ này, sau này chúng ta không cần phải uống máu động vật nữa."
Nam Tầm vẫn bình tĩnh xoa đầu cô: "Không tồi."
Sơ Tuyết tức giận đến dậm chân một cái: "Sao cô không hưng phấn chút nào hả? Chờ tôi làm ra thịt nướng ướp muối, cho cô thèm chết!"
Nam Tầm rất phối hợp mà ôi chao một tiếng: "Tôi thật hưng phấn."
Sơ Tuyết dở khóc dở cười: "A Khê, EQ của cô cao thật đấy. Có đôi lúc tôi còn cho rằng cô là người ở chỗ chúng tôi."
Nam Tầm chột dạ chớp chớp mắt, lại nghe thấy cô ấy thở dài: "Nhưng tôi biết, cô không phải."
Nam Tầm liền thở phào, nói với Tiểu Bát trong lòng: "Ta nói mà, kỹ thuật diễn của ta đỉnh thế mà."
Tiểu Bát: "Ha hả, thế giới nợ ngươi giải Oscar."
Thu hoạch của hai người khá sung túc, nên không đi tiếp nữa.
Sơ Tuyết đi ở đằng trước, vui vẻ đến độ muốn nhảy dựng lên. Còn Nam Tầm cõng một cái sọt đựng đầy đá, nặng đến nỗi hai vai cô đều sụp xuống. Sơ Tuyết vốn muốn cướp để cõng, nhưng Nam Tầm nhìn cô nàng mảnh khảnh xinh xắn, không nhẫn tâm để cô nàng cõng.
"A---" Sơ Tuyết đột nhiên hoảng sợ thét chói tai.
Nam Tầm lôi người ra sau, cây giáo trúc trong tay đã nâng lên.
"A Khê, là rắn! Một con rắn thật lớn, đầu của nó hình tam giác. Nó là rắn độc!" Sơ Tuyết hiển nhiên là sợ phát khiếp loại sinh vật như rắn này, cả người đều đang run rẩy.
Một con rắn đen thân phải thô như cổ tay treo trên một cành cây, đang thè lưỡi rắn về hướng hai người.
Nam Tầm chưa từng thấy con rắn độc nào lớn như vậy, quả thực có thể sánh bằng trăn.
Đột nhiên, con rắn đen mở lớn miệng rắn vồ về hướng Nam Tầm.
Nam Tầm ánh mắt sắc bén nghênh đón nó, một giáo tàn nhẫn thọc xuyên qua đầu rắn, sau đó cô lại đột nhiên rút ra, đâm xuống
nơi bảy tấc* ở mình nó.
*Nơi bảy tấc thân rắn: (như trong ảnh)Rắn độc giãy giụa hai cái liền bất động.
Nam Tầm quay đầu lại nhìn Sơ Tuyết, có chút vênh váo nói: "Sơ Tuyết đừng sợ, có tôi ở đây, rắn độc mãnh thú gì cũng chẳng thể làm gì chúng ta."
Hai mắt Sơ Tuyết bỗng dưng trừng lớn, hoảng sợ chỉ về phía sau cô: "Cẩn, cẩn thận!"
Nam Tầm vừa mới quay đầu lại, con rắn độc đã chết thấu vừa nãy đột nhiên dựng mình lên, phi tới cắn một ngụm trên đùi cô.
Nam Tầm:...
Nam Tầm gỡ con rắn trên đùi xuống, trên đó đã có thêm hai dấu răng nọc thật sâu.
Sơ Tuyết sợ đến rơm rớm nước mắt: "A Khê, cô đừng lộn xộn, xung quanh rắn độc nhất định có lá cây có thể giải độc, để tôi đi tìm!"
Sơ Tuyết mới vừa đi, Nam Tầm liền không thèm khách sáo tìm kiếm trợ giúp nơi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, cho một viên giải độc hoàn vạn năng nào."
Tiểu Bát nhận mệnh nhét vào miệng cô một viên thuốc: "Sớm muộn gì đống đan dược bảo bối trên thân gia cũng bị ngươi ép khô."
Nam Tầm nuốt viên thuốc giải của Tiểu Bát, cảm thấy hẳn là không sao rồi, nhưng cô lại phát hiện đùi cô vẫn còn hơi tê tê.
Tiểu Bát vội giải thích: "Đây là giải độc hoàn mà, có phải thuốc tê cho mổ đâu. Có thể là trong nọc độc của con rắn này có thành phần tê liệt thần kinh. Ngươi đừng vội ha, đợi một lát nữa là tốt rồi."
Lúc này Sơ Tuyết đã cầm hai cọng cỏ chạy tới, cô nàng cũng không biết loại thảo dược nào mới đúng, vậy là nhét cả hai vào miệng mình nhai nát rồi thoa chất lỏng lên đùi Nam Tầm.
Nam Tầm thấy miệng Sơ Tuyết đầy chất lỏng xanh biếc, tự mình cảm thấy khổ thay cô ấy. Sơ Tuyết đúng là đứa bé ngoan.
"Sơ Tuyết, tôi đã đỡ lắm rồi, nhưng hình như chân vẫn không nhúc nhích được. Cô đi gọi bọn anh tôi giúp tôi được không?"
Sơ Tuyết gật đầu mãnh liệt: "A Khê cô chờ tôi, tôi sẽ về rất nhanh thôi!"
Nam Tầm vội gọi với theo cô ấy: "Sơ Tuyết, trên đường chú ý an toàn!"
Sơ Tuyết nghe xong lời này, ngược lại còn chạy nhanh hơn.
Nam Tầm ngồi chờ một mình tại chỗ, còn nhàn hạ thoải mái cầm quả dại trong sọt lên cắn răng rắc.
Còn chưa xong một quả, Tiểu Bát đã báo động: "Nam Tầm, không ổn. Ta thấy dã nhân lần trước muốn lăn giường với ngươi lại bỏ dở giữa chừng đang chạy về hướng này!"
Nam Tầm:...