Nam Tầm cơ hồ trong một giây đã hiểu ý của hắn, ngay lập tức vội vã lắc đầu: "Chuyện này... Chuyện này... Có thể cho ta thêm một chút thời gian?"
Nếu mỹ nam đang mây mưa cùng nàng bỗng hóa thành một con rắn dài đỏ đậm có cánh, có bốn móng to, hình ảnh này quá đẹp nàng không dám nhìn, chắc chắn sẽ trợn mắt ngất đi ngay.
Đôi huyết đồng của Huyết Minh xẹt qua tia thất vọng, thở dài một tiếng: "Được, bổn vương chờ nàng."
Nam Tầm khóc ròng trong lòng cùng Tiểu Bát, nàng thật sự không hiểu tại sao Yêu Vương vẫn xoắn xuýt muốn hóa thú rồi lăn lộn cùng nàng, tâm lý nàng có năng lực chịu đựng có vẻ rất lớn sao?
Yêu Vương biến thất vọng thành động lực, áp chảo bánh nướng càng hăng say khiến Nam Tầm nhất thời kích động mà cào một đường sau lưng hắn.
Không cần nhìn, khẳng định đã chảy máu.
Bị nàng xẹt một cái như vậy, Huyết Minh vốn đang áp chảo bánh nướng tối sầm mắt, đột nhiên ôm chặt nữ nhân dưới thân.
Sau một khắc, sau lưng trần trụi của hắn bỗng mọc lên một đôi cánh khổng lồ, trên lưng cũng xuất hiện hàng gai nhọn sắc bén, như cắm hàng loạt mũi dao nhỏ máu.
Nam Tầm kinh ngạc thốt lên một tiếng. Cánh của Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà!
Nghe đồn rễ cánh là nơi yếu nhất, Yêu Vương dám lộ điểm yếu cho nàng xem?
Đôi cánh màu máu to lớn giãn ra rồi hợp lại, bao lấy hai người bên trong, che đi một mảnh ý xuân tràn lan.
Ngày kế, Nam Tầm vừa tỉnh đã nghe Hư Không Thú vui vẻ nói: "Giá trị ác niệm rớt xuống 40 rồi."
Nam Tầm chậm rãi xoay người: "Tối qua con dâm xà kia nói với ta, hắn bị tộc Đằng Xà mời làm khách, có khả năng phải tốn một thời gian mới có thể trở về, bảo ta tự chơi ở đây. Ôi, ta không nghĩ tới đấy, hắn đường đường là Yêu Vương vậy mà cũng thèm đi Hồng Môn Yến* này. Đằng Xà sớm đã trục xuất hắn khỏi tộc, lần này mời hắn làm khách, khẳng định chẳng có ý tốt gì."
*Hồng Môn Yến: ý nói một cái bẫy, một bữa ăn vui vẻ nhưng thực ra đầy nguy hiểm
Hư Không Thú không để ý lắm: "Theo bản thần thú đo lường, hắn là sự tồn tại lợi hại nhất ở thế giới này, người bình thường không tính kế được hắn."
Nam Tầm ồ một tiếng, tiếp tục nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Chợt nhiên nghĩ đến gì, Nam Tầm tung mình bật dậy: "Đm, xong đời! Huyết Minh dặn đi dặn lại không cho ta bước khỏi tẩm cung nửa bước."
Yêu Vương bày kết giới bảo vệ cường đại ngoài tẩm cung, trừ khi nàng chủ động ra ngoài, những người khác đừng hòng bước vào.
Hư Không Thú ngáp một cái: "Vậy ngươi đừng ra ngoài chứ sao."
Nam Tầm co quắp nghiêm mặt nói: "Hắn chẳng để lại gì cho ta ăn, ta vẫn ở đây chẳng phải chết đói đến nơi rồi à?"
Đạt đến cảnh giới của Yêu Vương là đã không cần ăn ngũ cốc hoa màu, nhưng Nam Tầm không được, nàng không ăn cơm thật sẽ chết đói.
Hư Không Thú trầm mặc hồi lâu mới nói: "Theo bản thần thú biết, ra cửa điện này, bên ngoài không thiếu yêu thú muốn mạng ngươi đâu."
Nam Tầm đi ra ngoài có thể bị người ám hại chết, mà không đi ra ngoài nhất định sẽ chết đói.
Vì vậy sau khi đói bụng ba ngày, Nam Tầm đầu óc nặng nề rốt cuộc bước ra tẩm cung Yêu Vương.
Nam Tầm thấy xa lạ cực kì với khung cảnh xung quanh đây, bình thường nàng đều được Yêu Vương ôm, thuấn di mà vào, vào rồi lại chưa từng ra ngoài.
"Phu nhân! Làm sao ngài lại đi ra đây vậy?"
Nam Tầm mới ra tẩm cung không lâu, liền nghe tiếng thét kinh hãi.
Nam Tầm nhìn người kia, không khỏi vui vẻ: "Hồng Trù? Sao ngươi ở đây? Mấy người Lam Thủy đâu, vì sao chỉ thấy một mình ngươi?"
Hồng Trù nghe xong lời này, tức giận giậm chân: "Ta lo lắng cho ngài, vì vậy mới đến đây ngó xem. Nhưng chúng yêu thú đều biết bên ngoài tẩm cung là cấm địa của Yêu Vương, không có bất kì yêu thú gì được đến gần. Mấy người Lam Thủy thật cứng nhắc, dù nói thế nào cũng không chịu đi cùng ta."
Nam Tầm hơi cảm động, vội khoác tay nàng ta: "Cảm ơn Hồng Trù, nhưng đừng trách Lam Thủy. Toàn bộ Ma Vực nào có ai dám cãi mệnh lệnh của Yêu Vương?"
Hồng Trù nói: "Không phải ta đây đang cãi đấy sao, nhưng mấy ngày nay Yêu Vương không ở đây nên không biết ta tới."
Nam Tầm ngượng ngùng nói:"Hồng Trù, ta có chút đói bụng, có thể làm cho ta ít đồ ăn không?"
Đầu tiên Hồng Trù sững sờ, lập tức cười duyên: "Vương cũng thật là, lại quên phu nhân phải ăn ngũ cốc hoa màu, không thể so những yêu thú hóa hình như chúng ta."
Dưới sự giúp đỡ của Hồng Trù, cuối cùng Nam Tầm cũng chưa uất ức tới mức đói chết.
Chỉ là Nam Tầm lại rầu rĩ, Huyết Minh không cho nàng bước khỏi tẩm cung một bước. Bây giờ nàng mới phát hiện ra, không biết còn có thể đạp trở lại hay không?
Đáp án hiển nhiên là, không thể.
"Phu nhân mau mau về tẩm cung đi. Giờ ngươi xuất hiện đã như lao đầu đến trước mũi đao, mấy lão yêu kia đã sớm muốn lấy mạng ngài rồi." Hồng Trù thúc giục.
Nam Tầm lúng túng: "Ta ra rồi còn có thể trở về?"
Hồng Trù cười cười: "Người bình thường thì không được, nhưng phu nhân lại khác. Ngài ân ái triền miên cùng Yêu Vương mấy năm, trên người sớm mang mùi Yêu Vương, chỉ cần chút huyền lực mong manh là có thể xé rách kết giới đi vào."
Nam Tầm nghe được hai chữ "mấy năm", cảm thấy hơi khiếp sợ, nàng vội hỏi Hư Không Thú: "Tiểu Bát, ta chung sống cùng Yêu Vương trong tẩm cung đã mấy năm rồi hả?"
Hư Không Thú nói: "Đúng vậy đó, chứ không ngươi nghĩ sao."
Nam Tầm nhất thời cảm khái không thôi. Nàng nghe Hồng Trù, trực tiếp đi vào kết giới, ai ngờ vừa chạm vào, trán nàng đã sưng thành ngọn núi nhỏ.
Hồng Trù đỡ trán: "Thật xin lỗi phu nhân, ta đã quên ngài chỉ là Huyền sư sơ cấp."
Nam Tầm cảm thấy mình tiến bộ thật mau, nhưng lại nghe ra ý tứ khinh bỉ từ miệng Hồng Trù.
Lúc vừa tới Ma Vực nàng chỉ là một Huyền đồ, mỗi ngày được Huyết Minh cho ăn các loại linh đan diệu dược lúc này mới tu đến Huyền sư sơ cấp như nay.
Từ Huyền đồ đến Huyền sĩ rồi mới tới Huyền sư, nàng cảm thấy nàng tiến bộ tốc độ như thần nha. Hơn nữa Ma Cung ở đỉnh Ma Vực, nơi gần như không có nguyên tố tự nhiên trong không khí, tất cả đều là nguyên tố hắc ám, nàng chỉ có thể cầm huyền tinh tu luyện. Huống chi thời gian nàng tu luyện mỗi ngày ít như vậy, thời gian còn lại dùng để ứng phó con dâm xà nào đó rồi.
Hồng Trù suy nghĩ một chút nói: "Trong lúc vô tình ta có học được chút chút Toản ảnh thuật. Nếu phu nhân không chê, ta sẽ chui vào bóng của ngài, cùng theo ngài vào."
Nam Tầm sững sờ, nhớ tới trước đây Yêu Vương từng giấu mình trong bóng tràng nhĩ thố. Đây không phải bí pháp sao, Hồng Tù vậy mà cũng biết được?
Lúc này Nam Tầm vỗ tay một cái: "Thật tốt." Lập tức lại nghiêm mặt nói: "Không bằng Hồng Trù cũng thuận tiện mang nhiều chút đồ ăn vào?"
Hồng Trù vung vẩy túi chứa đồ trong tay, cười nói: "Ầy, trong này đều là lương khô."
Hai người ăn nhịp với nhau, Hồng Trù giấu dưới bóng Nam Tầm, mà Nam Tầm được nàng ta trợ lực, rất dễ dàng phá tan tầng kết giới bảo vệ kia, một lần nữa về tới tẩm cung.
Lần này có lương khô dự trữ, Nam Tầm không cần lo lắng mình sẽ chết đói nữa.
Tiến vào tẩm cung, Hồng Trù liền chui ra từ bóng nàng, sau đó ném bao chứa lương khô trên mặt đất.
"Cảm ơn ngươi Hồng Trù. Chờ Huyết Minh trở về, nhất định ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt hắn vài câu. Ngươi mau mau rời đi đi. Nếu nơi này có mùi của ngươi, Huyết Minh trở về sẽ không cao hứng." Nam Tầm nhắc nhở.
Hồng Trù không có trả lời, nàng ta khó mà tin nổi nhìn chằm chằm Nam Tầm, giọng cất cao: "Huyết Minh? Ngươi dám gọi thẳng tên húy của vương!”