Edit: Bánh Bao Không Nhân, tranthayday / Beta: PaduC
Mắt thấy đoàn kiệu sắp đi qua Túy Nguyệt lâu, Nam Tầm bỗng phát hiện khung cửa sổ nàng đang dựa vào chợt đung đưa. Nàng giật mình, vội đứng thẳng người thu phần thân rướn ra ngoài, thế nhưng không ngờ có kẻ từ phía sau đột nhiên đẩy mạnh nàng một cái.
Vách gỗ khắc hoa dưới khung cửa sổ vốn đã lung lay sắp đổ, Nam Tầm lại bị người đẩy làm cửa sổ đổ ầm một tiếng, sau đó thì cả người nàng trực tiếp... Ngã xuống từ lầu hai.
Khi bị rơi xuống, Nam Tầm quay đầu lại nhìn lướt qua, vừa vặn trông thấy vẻ mặt đố kỵ đến vặn vẹo của Mẫu Đơn.
Chậc, nơi này quả nhiên không thể thiếu chuyện đấu đá với nhau, nàng cũng sắp chuẩn bị chạy lấy người, vậy mà vẫn còn bị người ta tính kế một phen.
Nam Tầm cảm thấy người ngã xuống từ chỗ cao tầm đó không chết được, nhiều lắm thì bị gãy tay gãy chân thôi. Đến lúc đó xin Tiểu Bát một viên linh đan diệu dược là ngày hôm sau nàng liền có thể tung tăng nhảy nhót.
Cho nên, bạch y nữ tử rơi xuống từ nhã gian lầu hai Túy Nguyệt lâu trừ bỏ ban đầu ngạc nhiên hô một tiếng, lúc sau không những không có phát ra tiếng thét thất thanh, mà tư thế ngã còn rất xinh đẹp. Váy trắng bay bay, gió thổi ba ngàn sợi tóc đen làm chúng nhảy múa uốn lượn, hệt như tiên nữ hạ trần.
Nam Tầm không có sợ tới mức hét chói tai, bá tánh hai bên đường lại bị dọa tới mức kinh hãi kêu ra tiếng.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt. Thời điểm Nam Tầm sắp chạm đất, cả người nàng đột ngột sững lại.
Ngay khi cách mặt đất còn mười phân, cứ như vậy ngưng lại giữa không trung!
Mọi người đều sợ đến bay cả hồn vía.
Nam Tầm tạm dừng vài giây giữa không trung rồi mới rơi xuống trên mặt đất. Không, không nên nói là rơi, mà là nhẹ nhàng nằm ở trên mặt đất.
Nàng đứng lên một cách tao nhã, hành lễ với kiệu tám người nâng trước mặt: "Tạ ân cứu mạng của Quốc sư đại nhân."
Bóng người sau màn lụa trắng im lặng, không hề nhúc nhích.
Bỗng nhiên, từ nơi Nam Tầm mới vừa ngã xuống truyền ra tiếng kêu bén nhọn đầy thảm thiết.
Ngay sau đó, một nữ nhân mặc váy lụa tím từ phía trên đập mạnh xuống đất.
Mọi người ngây ra trong chớp mắt, nữ nhân kia đã nằm bẹp trên đất, thất khiếu đổ máu mà chết.
Lúc nàng ta chết mắt vẫn mở to, người xung quanh còn có thể nhìn thấy bên trong đó tràn ngập vẻ thống khổ cùng kinh hoàng.
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Nam Tầm nhìn lướt qua Mẫu Đơn vừa chết thảm, ánh mắt không khỏi chợt lóe, dừng trên bóng người trong kiệu kia.
Không cần nghi ngờ, đây nhất định là do hắn làm.
Sau đó, trong kiệu truyền ra một giọng nam lành lạnh trong trẻo: "Có ý định hại người, đáng chết."
Chất giọng đó giống như dòng suối sắp đóng băng vào mùa đông, thong thả chảy chậm, thanh lảnh dễ nghe nhưng lại lạnh đến xương tủy.
Tiếng động bốn phía đều ngưng bặt, ngay cả tiếng hít thở của bá tánh cũng biến mất.
Chờ đến khi xe Quốc sư đại nhân đã đi khá xa, các bá tánh mới dám thở mạnh trở lại, sau đó đưa mắt dừng trên xác chết nữ khó coi kia.
Đó là Mẫu Đơn cô nương ở Túy Nguyệt lâu, rất nhiều người đều nhận ra được, mà vị bạch y nữ tử mang khăn che mặt rơi xuống trước đó hẳn là Tường Vi cô nương rất hiếm khi xuất hiện.
Tường Vi cô nương nhờ Quốc sư đại nhân mà sống, Mẫu Đơn cô nương lại vì Quốc sư đại nhân mà chết, liên hệ với lời của Quốc sư đại nhân vừa nói xong, các bá tánh đã đoán được đại khái.
"Hừ, loại nữ nhân độc ác này, chết vậy đáng đời!"
Các bá tánh nhao nhao nhổ nước bọt lên thi thể Mẫu Đơn.
Nam Tầm nhìn theo đội ngũ kiệu đi xa, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mới thu hồi tầm mắt.
Đối với Mẫu Đơn, trong lòng nàng cũng chẳng nảy sinh mảy may đồng tình. Ngươi có thể ghen ghét ta thông minh hơn ngươi, tài hoa hơn ngươi, nhưng ghen ghét đến mức muốn ta chết, vậy thì không được.
Tiểu Bát tặc lưỡi: "Dám tính kế ngươi, chết cũng xứng đáng."
Nam Tầm hơi nhếch khóe miệng, tâm trạng rất tốt nói: "Ta đang lo lắng không biết lấy cớ gì tiến vào Mặc Nhiễm Đường làm người nghiệm cổ, như thế này vừa khéo. Ân cứu mạng lớn như trời bể, lý do này lại là chính Quốc sư đại nhân đưa đến trước mặt ta."
Nam Tầm ôm bọc đồ nhỏ của mình đến cáo từ Trương ma ma. Nàng chưa từng quan tâm các tỷ muội khác trong Túy Nguyệt lâu, tuy nhiên xảy ra chuyện Mẫu Đơn lần này đã giúp nàng nhận thức rõ ràng, người tươi cười sáng lạn nhất với ngươi có thể chính là kẻ tâm tư ác độc nhất.
Trương ma ma khóc đến nước mắt giàn giụa: "Tường Vi à, con thật sự muốn bỏ ma ma mà đi sao? Nếu như con ở lại, ta bảo đảm con sẽ được ăn sung mặc sướng, con đừng đi, ha!"
Nói xong, bà ta liền ôm chặt đùi Nam Tầm.
Nam Tầm:...
"Tiếp tục ở lại sẽ chết người nha, bà không thấy Mẫu Đơn tàn nhẫn thế nào lúc đẩy ta sao? Nếu không có Quốc sư đại nhân ra tay cứu giúp, ta đã ngã chết. Cho nên ma ma đừng giữ ta. Về sau có cơ hội ta sẽ trở về thăm các ngươi, như vậy được rồi chứ? Ma ma, bà mà mà không buông tay, ta cũng sẽ không khách khí nữa đâu."
Trương ma ma thầm run lên, Quốc sư đại nhân tự mình ra tay cứu Tường Vi, quả thật khiến bà ta kinh ngạc.
Nếu Quốc sư tự tay cứu người, vậy quên đi, bà vốn định dùng sức mạnh cưỡng chế.
Lúc sau, Trương ma ma không những không giữ Nam Tầm, còn chuẩn bị cho nàng một ít bạc vụn.
Nam Tầm cũng không khách sáo mà giơ tay nhận lấy: "Cảm ơn ma ma, ta luôn biết bà là tốt nhất mà!"
Sau đó nàng mang bọc quần áo nhỏ quay đầu rời đi, bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Trương ma ma nhìn theo bóng nàng, lần này gào lên khóc thật sự, trong lòng có đôi chút thê lương, nha đầu này đúng thật là chẳng có lương tâm.
Nam Tầm tìm một khách điếm để dừng chân, cho tiểu nhị một ít bạc vụn và tiền thưởng, nhờ hắn mua giúp một bộ trường bào kiểu nam.
"Thân ái, ngươi định làm gì thế? Nữ cải trang nam?" Tiểu Bát hỏi.
Nam Tầm: "Đương nhiên."
Tiểu Bát tức khắc bộc phát một trận cười to rợn tóc gáy: "Ngươi thật sự không nói giỡn? Dáng người "đồi núi trập trùng" như ngươi kể cả buộc ngực cũng không giấu được đâu ha ha ha. Da thịt trắng nõn như vậy, eo thon nhỏ như vậy, lông mi cong vút như vậy, ngươi tưởng tất cả mọi người đều mù sao ha ha ha. Trong TV nữ giả nam không bị nhận ra toàn là gạt người cả, ngươi vậy mà lại tin là thật ha ha ha ha..."
Nam Tầm:...
Cuối cùng, Nam Tầm bảo tiểu nhị khách điếm cầm trường bào kiểu nam đi đổi.
Đến nỗi đổi thành cái gì, qua vẻ mặt ngu si của Tiểu Bát là có thể đoán ra đấy tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
Nam Tầm không ra khỏi cửa mà vẫn ngây ngốc trong khách điếm năm ngày. Ngày thứ sáu, nàng rốt cuộc chờ được Mặc Nhiễm Đường dán bố cáo.
Nam Tầm như một cơn gió dùng nước bùn đen lau quanh toàn thân, sau đó thay một bộ quần áo vá đụp còn tản ra các loại mùi chua khó ngửi, cả đôi hài trắng cũng đổi thành giày rơm rách nát.
Tiểu Bát cảm động đến bật khóc: "Thân ái, không ngờ ngươi kính nghề yêu nghiệp đến nhường này. Thế mà trước kia ta còn nói ngươi không có đầu óc, thật rất không phải."
Nam Tầm không rảnh xử lý nó, nàng lập tức phóng tới nơi dán bố cáo, chuẩn bị đi "Chịu chết".
Khi Nam Tầm đến, quả nhiên đã có một hàng dài người đứng xếp hàng. Đại đa số đều là bá tánh gia cảnh bình thường, chỉ có một hai fan não tàn của Quốc sư là gia cảnh không tồi, cuối cùng còn bị chính người nhà của mình phát hiện đến kéo về.
"Ta không muốn đi, ta không muốn! Ta phải làm trâu làm ngựa cho Quốc sư đại nhân, a a a buông ta ra ——"
Nam Tầm:...