Lọc Truyện

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Một tòa ngọc thật lớn!

Mọi người đều biết Đông Lâm Quốc là nơi xuất xứ của nhiều loại ngọc, nhưng một toà ngọc lớn như vậy thì lại cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa vừa nhìn độ tinh khiết đã biết đây là mỹ ngọc thượng hạng, chỉ một miếng nhỏ thôi cũng giá trị bằng cả tòa thành, chứ đừng nói chi một khối to như vậy! 

Tòa ngọc này điêu khắc hai dãy núi liền nhau, từng cái cây trên núi, từng ngọn thác trút xuống từ trên đỉnh, cùng với hai người đánh cờ trong mái đình đều được khắc sinh động như thật.

Lão Quốc quân cũng phải choáng ngợp, đi đến trước tòa ngọc ngó trái ngó phải, còn liên tục tán thưởng vài câu: "Được, được! Quốc quân Đông Lâm Quốc thật có lòng."

Kỳ Hành Khanh ôm quyền nói: "Hai ngọn núi này gắn bó chặt chẽ, tựa quan hệ giữa hai nước Nam Vân và Đông Lâm chúng ta hữu hảo gắn bó như môi với răng. Nhìn hai người đánh cờ trong đình, không biết Quốc quân có nhận ra được điều gì không?"

Lão Quốc quân "a?" một tiếng, vội vàng đến gần cẩn thận quan sát. Qua một lúc, long nhan đại duyệt* nói: "Hai thiếu niên đang đánh cờ trong đình này chính là trẫm và lão Kỳ huynh?"

[*Long nhan đại duyệt: mặt rồng vui mừng, từ dùng riêng cho vua]

Lão Quốc quân Nam Vân Quốc và Quốc quân Đông Lâm Quốc thời niên thiếu từng có một đoạn giao tình, chỉ là về sau mỗi người đều có cơ nghiệp riêng, dần dần chút giao tình còn sót lại đó đã sớm hao mòn hết. Có điều nhớ tới đoạn chuyện cũ, sắc mặt lão Quốc quân vẫn dịu đi rất nhiều.

Kỳ Hành Khanh khẽ cười: "Bẩm Hoàng Thượng, đúng là gia phụ."

Gia phụ?

Lão Quốc quân không khỏi kinh ngạc: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi là..."

"Thần chính là con thứ bảy của gia phụ, Thất hoàng tử Đông Lâm Quốc, Kỳ Hành Khanh."

Lão Quốc quân quét hắn từ trên xuống dưới rồi cười to: "Ha ha, trẫm còn nói vì sao nhìn ngươi thấy hơi quen mắt. Bây giờ ngẫm lại, còn không phải là có bảy tám phần thần thái của lão Kỳ thời trẻ sao! Tốt, rất tốt, hổ phụ vô khuyển tử*, ngươi so với phụ thân ngươi còn muốn xuất sắc hơn vài phần!"

[*Hổ phụ vô khuyển tử: Cha là hổ thì con không thể là chó =)))))).]

Sắc mặt Kỳ Hành Khanh hơi đổi, lời này nếu bị truyền đến tai phụ hoàng, chẳng phải phụ hoàng sẽ ghét bỏ hắn sao? Lão hồ ly đáng chết này!

Kỳ Hành Khanh bực bội trong lòng, mặt ngoài lại không chút hoang mang nói: "Gia phụ văn thao võ lược, thần không sánh kịp."

Sau đó, hai sứ thần còn lại cũng lần lượt trình lên hạ lễ, nhưng bởi vì tòa chạm ngọc trước đó quá mức kinh diễm nên mấy thứ này cũng thành ra không có gì đặc biệt.

Trong lúc quân thần đang sôi nổi nói chuyện, Kỳ Hành Khanh lại như vô tình nhắc tới: "Thần nghe nói Quốc sư Nam Vân Quốc pháp thuật thông thiên, đến Quốc quân người cũng phải lễ nhượng ba phần, nhưng vì sao lúc này còn chưa thấy Quốc sư đại nhân? Hay là... Mấy người chúng thần không đủ để Quốc sư đại nhân hạ mình hàng quý?"

Lão Quốc quân nghe được lời này, động tác uống rượu hơi ngừng, giải thích: "Quốc sư không phải không cho chư vị mặt mũi, mà là Quốc sư vừa thu đồ đệ mới, hôm nay đi du hành."

Kỳ Hành Khanh như ngộ ra mà "à" một tiếng: "Thì ra là vậy, là thần trách oan Quốc sư đại nhân rồi. Quốc sư đại nhân mang ái đồ đi du hành, chuyện này đúng thật là rất quan trọng. Vậy thần chờ vài ngày rồi đến gặp là được."

Lão Quốc quân cực kỳ tín nhiệm Cung Mặc Nhiễm nên đương nhiên sẽ không vì một hai câu của Kỳ Hành Khanh mà bị ly gián, nhưng trong lòng lão xác thực đã sinh ra một tia bất mãn.

Du hành lúc nào mà chẳng được, lại một hai phải chọn ngày hôm nay. Nghe nói vị đồ đệ mới kia còn đi lên từ nô bộc ti tiện, việc mang nàng ta du hành thật sự quan trọng đến vậy sao?

Kỳ Hành Khanh rót một chén rượu, giơ lên hướng lão Quốc quân: "Quốc quân, ly rượu này thần kính người, chúc người phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn. Nghe nói Quốc sư đại nhân có thuật trường sinh trú nhan, có hắn ở đây, người nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

Lão Quốc quân nuốt một chén rượu xuống bụng, ánh mắt dần trầm xuống.

Tiểu tử này rõ ràng đến để ly gián quan hệ giữa lão và Quốc sư, nếu không phải trước đó Quốc sư nói với lão về thuật lấy mệnh tục mệnh thì chỉ sợ lão đã thật sự bị đối phương tính kế.

Nhưng rốt cuộc, lời nói của Kỳ Hành Khanh cũng khiến nơi sâu dưới đáy lòng lão nảy lên tia phẫn hận. Nếu như Quốc sư đã sớm biết loại bí pháp này thì tại sao không nói cho lão sớm một chút, mà lại cứ phải chờ đến khi lão sắp chết mới nói?

Lão vẫn còn nhớ rõ, khi đó bản thân không màng tôn nghiêm cầu xin hắn, cầu hắn kéo dài tính mạng cho mình. Đường đường Quốc quân của một nước mà lại phải đi đến tình cảnh hèn mọn như thế!

Còn có, Quốc sư thật sự không có tâm tư kín đáo ư?

Nhưng rất nhanh lão Quốc quân đã xua đi chút phẫn hận vừa rồi. Không có Quốc sư thì làm sao có Nam Vân Quốc phồn vinh cường phú của ngày hôm nay, sao lão có thể nghi ngờ lòng trung thành của Quốc sư chứ?

Kỳ Hành Khanh nhìn về phía lão Quốc quân vẫn đang trấn định như núi, trong lòng cười khẩy.

Hắn tin chắc rằng, không có quan hệ quân thần nào mà không gì phá nổi, đặc biệt là tên "thần" này còn che trời đã lâu, nguy hại tới địa vị của "quân".

***

Lúc này, Quốc sư đại nhân đúng là đang mang tiểu đồ đệ đi du hành.

Ngày mai tế thiên cầu phúc, hôm nay du hành. Quốc sư đại nhân quả thực là tuỳ hứng.

Quốc sư đại nhân vẫn ngồi trên chiếc kiệu lụa trắng trang bức tám người khiêng đó, Nam Tầm đứng bên cạnh, đi mãi đi mãi, mặt cũng đã sắp dán lên kiệu liễn.

Bây giờ Nam Tầm mới biết Quốc sư đại Boss cũng không phải vô duyên vô cớ đi du hành.

Du hành thường có hai trường hợp. Thứ nhất là khi Quốc sư đại nhân thu đồ đệ sẽ mang theo đệ tử du hành thị chúng. Lần Nam Tầm gặp đại Boss ba năm trước chính là lúc vừa mới thu nhận Cung Thập Bát.

Thứ hai là ý chỉ của Quốc quân. Mấy tháng trước lão Quốc quân bệnh lâu không khỏi làm bá tánh không khỏi xôn xao. Nhưng Quốc sư vừa ra mặt, dù chỉ là du tẩu trên phố một chuyến cũng đã có thể trấn an dân tâm trong nháy mắt.

Nam Tầm đi theo một đám sư huynh trang bức, đứng trong đội ngũ nhận hết sự kính sợ từ bá tánh hai bên đường phố, cảm giác bản thân thật sự đã sắp biến thành thần tiên.

Nam Tầm hơi nghiêng đầu, lấy tay che miệng lén lút hỏi đại Boss: "Đại nhân, ngài có khát nước không?"

Giọng nói nhỏ gần như khẩu ngữ, nhưng Nam Tầm cảm thấy đại Boss chắc hẳn sẽ nghe thấy.

Cung Mặc Nhiễm ngồi trong kiệu đúng là nghe được.

Hắn vốn vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Nghe vậy, đôi mắt đang khép lại nghỉ ngơi chậm rãi mở ra, hơi ghé mắt nhìn ngoài kiệu hỏi: "Đóa Đóa, ngươi khát à?"

Quốc sư vừa cất lời, tốc độ của cả đội ngũ lập tức chậm lại.

Mọi người còn tưởng rằng Quốc sư muốn phân phó đại sự quan trọng gì, lại không nghĩ tới hắn chỉ hỏi tiểu đồ đệ có khát nước hay không. Nhất thời tất cả đều lộ ra vẻ mặt thực đặc sắc.

Đệ tử Mặc Nhiễm Đường còn bình thường, bởi ở Mặc Nhiễm Đường đã nhìn quen cảnh đại nhân bao che khuyết điểm đủ đường cho nha đầu kia. Nhưng những đại nội thị vệ hộ tống bên ngoài thì thật sự không thể tin được, có lần nào du hành mà Quốc sư đại nhân nói ra loại lời này đâu?

Nam Tầm xấu hổ khụ một tiếng. Nàng cho rằng dù đại Boss trả lời cũng sẽ nhỏ giọng giống nàng, nào ngờ được hắn chẳng những không nhỏ giọng mà ngược lại còn một câu chọc thủng tâm tư nho nhỏ của nàng.

Không sai, du hành gì đó thì uy phong thật, nhưng lâu như vậy còn chưa được uống nước thì thật sự rất là khát.

Đội ngũ đã đi đi lại lại cả một buổi sáng, trước khi đi thùng cơm nhỏ Nam Tầm còn ăn rất nhiều điểm tâm, cho nên hiện tại môi đã sắp nứt khô cả rồi.

Trong kiệu đột nhiên vang lên tiếng châm trà, tiếng động đó truyền vào tai những người đang đi giữa trưa nắng gắt thì tựa như tiếng trời.

Mùi trà thơm nhàn nhạt bay ra từ trong kiệu.

Bức màn của cỗ kiệu được một bàn tay thon dài vén lên, một chén trà vừa rót được đưa đến chỗ Nam Tầm.
Danh sách truyện HOT