Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Ngoài miệng nói là vậy, nhưng Cung Mặc Nhiễm vẫn thay một bộ trường bào sạch sẽ, thật sự tự mình đi phòng bếp nhỏ.
Trời đã hửng sáng, nha hoàn bà tử chưởng quản phòng bếp từ trước đến nay luôn thức dậy sớm nhất. Lúc này đã có hai bà tử đang nhóm lửa cạnh bệ bếp.
Hai bà tử vốn đang ngáp ngắn ngáp dài nói chuyện phiếm, không ngờ phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam lành lạnh: "Bột mì ở đâu?"
Hai người quay ngoắt đầu lại nhìn, vừa nhìn đến vị trích tiên nam một thân áo bào trắng xuất hiện phía sau thì sợ hãi quỳ rầm xuống, kinh hô: "Đại nhân!"
Cung Mặc Nhiễm nhìn cũng không nhìn hai người, trực tiếp đi đến trước dao cắt bột, lãnh đạm lặp lại một câu: "Bột mì ở đâu, đưa qua cho bổn tọa."
Hai bà tử bị dọa không nhẹ, nghe được lời này liền luống cuống tay chân đi tìm. Cuối cùng cũng đưa được một túi bột mì đầy tới bên người nam nhân.
"Chậu gỗ nhào bột là cái nào?"
Bà tử nhanh chóng đưa đồ qua, tiếp đó không cần nam nhân lại phân phó, hai người đã gác dụng cụ nấu ăn qua cho lão nhân gia.
Cung Mặc Nhiễm xắn tay áo lên tự mình nhào bột. Hai bà tử liếc nhau, từ trên mặt đối phương thấy được biểu cảm như gặp quỷ.
Từ từ đã, hai người hiện tại không phải là đang nằm mơ đi?
Người trước mắt đây thật sự là Quốc sư đại nhân sao?
Hai bà tử dùng sức chớp chớp đôi mắt già nua của mình, xác định không phải hai người già cả mắt mờ, đây thật sự là Quốc sư đại nhân!
Quốc sư đại nhân xưa nay chưa từng đặt chân đến nơi này đột nhiên đến thăm thì không nói, còn muốn tự mình nhào bột làm đồ ăn?
Trời ạ!
"Đại, đại nhân, việc nặng nhọc này vẫn là để lão nô làm đi!" Bà tử hoảng sợ không thôi nói.
Cung Mặc Nhiễm nhàn nhạt phân phó: "Các ngươi giúp bổn tọa nấu nước trần mì đi."
"Ai, ai! Vâng!" Hai bà tử mê mê man man ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, cùng đi về hướng kệ bếp bên kia.
Cung Mặc Nhiễm nhào xong rồi liền bắt đầu cán bột. Chờ cục bột được cán thành mỏng như tờ thì cuốn lên, lấy dao cắt mì thành từng sợi từng sợi.
Động tác nam nhân lúc đầu còn có chút mới lạ, về sau càng làm càng quen tay.
Mì cắt sợi nhúng trong nồi được nấu sắp chín, nam nhân lại đập thêm hai quả trứng gà, làm trứng chần nước sôi.
"Trong phòng bếp có rau dưa gì thì lấy một ít tới đây cho bổn tọa."
Bà tử vừa nghe lời này liền lập tức trình lên tất cả rau dưa trong phòng bếp. Cà rốt, cải thảo, cái thìa cùng khoai tây vân vân, cần cái gì cũng có.
Ánh mắt Cung Mặc Nhiễm trực tiếp lướt qua mấy củ cà rốt, duỗi tay lấy một ít cải xanh. Hắn nhanh chóng thành thạo chọn đồ, dùng nước rửa sạch rồi ném vào trong nồi, để lửa nhỏ nấu trong chốc lát.
Thấy hắn chuẩn bị múc mì ra bát, bà tử bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại nhân, ngài còn chưa bỏ... Muối."
Trong lúc nói chuyện đã cầm bình muối lại đây.
Động tác Cung Mặc Nhiễm cứng đờ, môi mỏng hơi mím, nhàn nhạt nói: "Ngươi giúp bổn tọa bỏ muối đi. Đóa Đóa thích ăn mặn, ngươi bỏ nhiều một chút."
Vừa nói xong, hắn nghĩ nghĩ lại thấy không ổn, liền sửa miệng: "Thôi, vẫn nên nhạt chút đi. Không thể chiều nàng, buổi sáng nên thanh đạm một chút."
Bà tử kinh sợ múc một muỗng muối, tay bỏ muối nhịn không được hơi run run.
Đại nhân chốc lại mặn chốc lại nhạt, bà thật sợ mình khống chế không tốt, bỏ muối bị quá mặn hoặc quá nhạt thì phải làm sao?
Lúc này Cung Mặc Nhiễm nếm thử một ngụm canh. Chờ hắn nói hơi nhạt, bà tử lập tức thêm vào nồi non nửa muỗng muối, cũng không dám thêm nhiều.
Cảm thấy mặn nhạt thích hợp rồi, Cung Mặc Nhiễm mới múc ra một chén lớn, sau đó rắc một ít hành lá lên trên.
Cuối cùng nam tử mặc áo bào trắng cũng bưng mì đi rồi, chân hai bà tử phía sau tức khắc mềm nhũn, ngã phịch ra đất, kém chút bị dọa cho ngất xỉu.
Nam Tầm đang ngủ như heo ngửi được mùi thơm ngào ngạt của mì, cái mũi lập tức hít hà, chậm rãi mở bừng mắt.
Mùi thơm truyền đến từ ngoại điện, Nam Tầm gấp không chờ nổi mà xỏ giày, cứ như vậy bọc chăn chạy ra ngoại điện.
Cung Mặc Nhiễm vừa đặt chén mì lớn lên bàn đã thấy cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu thò ra nhìn. Nghĩ là nàng bị mùi thơm mì của mình hấp dẫn, không khỏi vẫy tay gọi nàng: "Đóa Đóa, lại đây ăn mì."
Nam Tầm trừng to mắt nhìn hắn.
Đờ mờ, vừa rồi nàng ngủ đến mơ mơ màng màng mới nói vậy, Cung Mặc Nhiễm thế nhưng thật sự xuống bếp làm mì cho nàng?
Nam Tầm đi qua đó, bước chân như đạp trên mây. Nàng nhìn chằm chằm chén mì cắt sợi trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Cung Mặc Nhiễm ngồi bên cạnh, ánh mắt lấp lánh dị thường.
"Sao không ăn? Chẳng phải nói đói bụng sao?" Cung Mặc Nhiễm xoa đầu nàng, sau đó giúp nàng vuốt vuốt mái tóc có chút lộn xộn.
Nam Tầm móc ra hai cánh tay trơn bóng từ trong chăn.
"Cảm ơn đại nhân!" Nam Tầm vui vẻ nói, bưng bát mì lên húp sùm sụp, vừa ăn vừa khen: "Ngon thật đấy, đây là bát mì ngon nhất trên đời này!"
"Đại nhân, ngài không đói bụng ạ? Ngài cũng ăn với ta đi." Nam Tầm cười khanh khách gắp một sợi mì đưa tới bên miệng hắn.
Cung Mặc Nhiễm hơi khựng lại, vẫn là hé miệng ăn mì. Sau đó mới nói: "Đóa Đóa ăn đi, bổn tọa không đói."
"Nhưng mà đại nhân, mì nhiều quá, ta ăn không hết. Ngài ăn với ta đi mà." Nam Tầm nói.
Cung Mặc Nhiễm hơi nhướng mày, tỏ ra vô cùng nghi ngờ lời này của nàng. Đối với thùng cơm nhỏ mà nói, chút mì này sao có thể ăn không hết.
Nhưng xét thấy tiểu nha đầu quá mức kiên trì, một chén mì này gần như là Nam Tầm ăn năm đũa liền đút cho đại nhân một miếng.
Ăn một tô mì ăn mà còn dính người đến vậy, Nam Tầm thật đúnv là không sợ ê răng.
"Còn mệt không? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Cung Mặc Nhiễm hỏi nàng.
Nam Tầm vội vàng gật gật đầu, kéo cánh tay hắn cười tủm tỉm: "Đại nhân, ngài có thể nằm cùng ta một láy được không?"
Không đợi hắn mở miệng, Nam Tầm đã kéo hắn đến giường lớn trong nội điện.
Bởi vì một tay phải ôm "áo khoác" chăn mền trên người, một tay lại đang túm đại Boss, cho nên nửa đường Nam Tầm bị "áo khoác" đệm chăn kéo lê trên mặt đất vướng ngã.
Cung Mặc Nhiễm một phen ôm eo nàng, trực tiếp ôm nàng như ôm em bé vào trong ngực, sau đó đưa người lên giường.
Thả tiểu nha đầu vào mặt trong, hắn cũng không cởi áo khoác nằm luôn rìa ngoài.
Cung Mặc Nhiễm khó khăn nằm xuống, trên cổ lập tức có thêm một cánh tay ngọc trơn bóng, trên eo cũng quấn lên một cái đùi "sạch sẽ".
Hắn nghiêng đầu nhìn nhìn, thấy tiểu nha đầu đã nhắm mắt rồi, vẻ mặt cực kỳ vô tội, phảng phất như người vừa nãy ôm cổ quấn eo hắn không phải là nàng.
"Đóa Đóa, thu tay và chân về đi, coi chừng cảm lạnh." Cung Mặc Nhiễm vỗ vỗ cánh tay quấn trên cổ mình.
Nam Tầm mở bừng mắt, "nha" một tiếng, cực kì nghe lời thu cánh tay về trong "áo khoác" chăn.
Nàng nghe lời như vậy ngược lại làm cho Cung Mặc Nhiễm có chút kinh ngạc.
Nhưng mà nghe lời gì đó đều là giả. Ngay sau đó, Nam Tầm lén lút vén tấm chăn đắp trên người lên, sau đó đột nhiên trở mình. Cánh tay đang vân vê bên ngoài góc chăn bỗng xẹt qua một đường giữa không trung mang theo tấm chăn bay lên, phồng lên rồi lại hạ xuống. Trong lúc đó, Nam Tầm đã xoay người đè lên người Cung Mặc Nhiễm, tấm chăn rơi xuống lập tức bao trùm hai người.
Kín đến không một kẽ hở.