Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday Nam Tầm vừa nhấp ngụm nước đã phụt đầy màn hình.
Đờ mờ! Âu Càn!
Ngay một giây trước 0 h, đại thần Âu Càn để lại lời nhắn hỏi cô vì sao hôm nay không đăng tranh vẽ anh?
Nam Tầm vẻ mặt mộng bức.
Đừng nói với cô rằng, nam thần mỗi ngày đều giống mấy fans gào khóc đòi ăn, ngày ngày đều đợi tranh cô vẽ nhá!
Nam Tầm liếc qua khu bình luận.
Nổ rồi, dữ dội như quả bom nguyên tử.
[Tau chính là số chín đẹp trai]: Trời ạ, mắt t có vấn đề ư? Sao t lại thấy Âu Càn đại đại ở đây thế này?
[Hàng Hàng]: Âu Càn đại đại của t cũng ngày ngày chờ tranh của tiểu tỷ tỷ Đan Thủy sao? Đờ mờ, không thể tin được!
[Thiều Niên]: Tò mò không biết phản ứng của Âu Càn đại đại khi nhìn thấy các loại bày tỏ nóng bỏng trắng trợn của tiểu tỷ tỷ là gì?
[Vạn sự như ý]: Bỗng dưng tưởng tượng cảnh Âu Càn đại đại giống tui, mỗi ngày thầm chờ đợi tiểu tỷ tỷ đăng trạng thái Man Man. Cười khóc há há.
[Màu sáp Tiểu Hi]: Hu hu hu, vì cái quái gì tôi lại ngửi được mùi gian tình nồng nặc thế này? Hãy nói với tôi rằng tôi không cô đơn đi.
[Tiểu hồ ly muah]: Lầu trên, thím không cô đơn.
[Heo nữ cuồng bạo]: Lầu trên, thím không cô đơn.
Nam Tầm xem thời gian, lúc này đã 1 giờ 10 phút.
Sau khi uống vào mấy ngụm nước ấm dạ dày, Nam Tầm bắt đầu lấy giấy bút.
Vào 1 giờ 30, Nam Tầm đăng lên Man Man một bức phác họa tiểu yêu tinh trên giường cực kỳ nóng bỏng.
Trên giường lớn xa hoa có người đàn ông nửa nằm, mắt dài hơi khép hờ, môi mỏng hé mở, cả người đều toát ra tư thái lười biếng. Một tay anh đang đan vào mái tóc mềm mại của mình, một tay đặt trên đầu gối hơi co; áo sơ mi to rộng nhăn nhúm bên hông. Tuy không nhìn ra được màu của áo sơ mi trong tranh, nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng ra được đó nhất định là thuần trắng, còn là cái loại rộng rãi để rêu rao nửa người trên rắn chắc, cơ bụng tám múi vừa chuẩn, với đường cong tuyệt đẹp. Làm người xem muốn xịt máu mũi!
Đây không phải hình tượng Âu Càn trên màn ảnh, cũng không phải hình chụp tạp chí. Đây là tự Nam Tầm tưởng tượng ra vẽ.
Bên cạnh bức tranh vẫn như thường lệ được Đan Thủy đính kèm một câu: Ngủ ngon nha, tiểu yêu tinh Âu Càn của em. Anh thật là càng ngày càng mê người ~
Khu bình luận:
[Mùi hương năm xưa]: Đờ mờ mờ mờ! Thanh máu đã cạn!
[Ân ân ái ái]: Thanh máu đã cạn!
[Tiểu hồ ly muah]: Thanh máu đã cạn!
[Tiết kiệm tiền mua màn thầu]: Thanh máu đã cạn, người đã thăng thiên, có việc thắp hương.
......
Nam Tầm không ngờ đã giờ này rồi mà còn nhiều fans chờ tới vậy, trong lòng bỗng dưng sinh ra một cảm giác kỳ diệu. Có chút ngọt, lại có chút chát.
Cô nhìn tiếp xuống phía dưới.
[Lười là – dì Tư]: Tiểu mỹ nữ Đan Thủy chú ý sức khoẻ nha, khuya rồi đó.
[Lấy phong phạm chúa tể xưng bá thế giới]: Đau lòng Thủy nhà ta, đừng để bản thân mệt mỏi quá. Thực sự không cố được nữa thì để anh nuôi cho [Chống nạnh cười to.GIF].
Khóe miệng Nam Tầm hơi nhếch lên, trả lời vài người: Mọi người cũng ngủ sớm một chút. Ngủ ngon.
...
Rửa mặt qua loa, lúc này Nam Tầm mới đánh một giấc tới hừng đông.
Vừa vào công ty, Triệu Thuỵ đã mang đến một tin tức tốt, anh ta vừa tranh thủ vớt được một cơ hội thử vai.
Nam Tầm rất vui. Nói cho cùng thì cô cũng mới vừa bước chân vào giới nghệ sĩ, vẫn chưa hề có chút kinh nghiệm nào. Không nghĩ tới chỉ mới một tháng đã có cơ hội thử vai.
Chờ Triệu Thụy giải thích rõ ràng, Nam Tầm mới hiểu được vì sao Triệu Thụy lại đề cử cô đi thử sức.
Đây đại khái là nhân vật chỉ xuất hiện tầm năm đến sáu tập, hơn nữa so với những nhân vật khác thì căn bản không cần quá nhiều kỹ thuật diễn, chỉ cần phụ trách đẹp rạng ngời là được.
Tuy rằng nhân vật này đến nữ bốn hay nữ năm đều chưa được tính, nhưng mà! Cô được diễn cùng nam chính!
Nhân vật này là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, thanh mai trúc mã của nam chính. Biết múa kiếm, biết cầm kỳ thi hoạ, có thể nói là hoàn mỹ. Nàng chính là bạch nguyệt quang* trong lòng nam chính! Gần cuối nam chính sẽ còn năm lần bảy lượt hồi tưởng nhân vật này, cho nên tuy số tập được lên sóng hơi ít, nhưng lại xuyên suốt cả câu chuyện.
[*Bạch nguyệt quang: mối tình đầu ngây thơ nhưng không trọn vẹn nên nhớ mãi trong lòng] Nam Tầm xem xong kịch bản liền vui vẻ, đây quả thực là nhân vật thay cô đo thân để viết mà.
Cô giỏi nhất là gì? Là trang bức đó!
Triệu Thụy còn hưng phấn hơn cô: "Cô biết đây là phim của ai không? Biên kịch hạng nhất Vương Dịch tự mình biên soạn kịch bản, đạo diễn trứ danh Uông Đông tự mình hướng dẫn! Cô đừng bao giờ khinh thường loại nhân vật nhỏ thế này. Phim của đạo diễn Uông từ trước đến nay đều nổi cả đám, không những nam nữ chính, mà các vai phụ vai nhỏ đều có thể hot theo!"
Cuối cùng, Triệu Thụy còn vỗ vai Nam Tầm, nói lời thấm thía: "Nhân vật này chúng ta cứ dùng hết sức bắt lấy. Cho dù không giành được cũng đừng nhụt chí, chúng ta vẫn còn cơ hội khác."
Anh đương nhiên hy vọng Đan Thủy có thể thành công bắt được nhân vật này. Nhưng bởi đây là phim của đạo diễn Uông nên dù chỉ một nhân vật nhỏ, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt. Nếu ngay từ đầu đã ôm hy vọng quá lớn để rồi đến cuối cùng thất bại, cái cảm giác đó cũng không dễ chịu.
Nam Tầm gật đầu: "Em hiểu rõ, cảm ơn anh Triệu."
Vào ngày thử vai, Nam Tầm mặc một bộ váy lụa dài phục cổ màu tím nhạt, mái tóc dài đen nhánh không dùng bất kỳ trang sức nào, xõa xuống tận eo. Lần này cô trang điểm nhẹ, trên môi chỉ tô son dưỡng, lông cũng mày được vẽ càng thêm dịu dàng.
Đến thử vai có tận gần ba mươi người. Đối với một nhân vật nhỏ thế này thì đã là rất nhiều.
Nam Tầm đến sớm mười lăm phút trước khi buổi thử vai chính thức bắt đầu, tìm một vị trí không người ngồi xuống.
Theo cô quan sát, người tới thử vai đều là những gương mặt mới, chừng hai mươi tuổi. Người nào cũng trông thật xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp này khá "nghìn bài một điệu", đều là mặt trái xoan và mắt to.
Đạo diễn Uông quả là một người đúng giờ. Đúng 8 giờ 30, buổi thử vai bắt đầu. Người trong khu chờ từng người nối tiếp đi vào trong, phỏng vấn xong thì ra thẳng từ một cổng khác.
Thời gian thử vai áng chừng năm phút, ngắn thì có lẽ chỉ cần một đến hai phút là xong việc.
Nam Tầm yên lặng chờ người trong phòng phỏng vấn gọi tên mình, nhưng cô bé xinh đẹp ngồi bên cạnh hiển nhiên là không ngồi yên được.
Cô nàng ghé sát vào Nam Tầm nhỏ giọng tám chuyện: "Tôi nói cho bạn một tin nội bộ này, đừng nói cho ai khác đấy. Trong phòng phỏng vấn có Âu Càn!"
Đôi mắt vốn cụp xuống của Nam Tầm bỗng trợn tròn lên: "Bạn nói thật sao?"
Đối phương là thích nhìn phản ứng này của cô, cười hì hì nói: "Thiên chân vạn xác. Nghe nói Âu Càn cũng trong nhóm đầu tư, sau đó bị đạo diễn Uông cương quyết kéo tới xem. Chúng ta là nhân tiện, bọn họ chủ yếu muốn phỏng vấn vai nam số hai buổi chiều."
"Thật ra tôi thấy hình tượng của bạn rất phù hợp với nhân vật này. Bạn đẹp lắm á, đặc biệt là quần áo của bạn hôm nay, khiến tôi mường tượng ra được trông bạn mặc đồ cổ trang là thế nào rồi. Có điều ——"
Cô nàng tiếc hận thở dài: "Nói cho bạn một tin sốc nè. Nghe nói nhân vật lần này chúng ta đến thử vai đã được điều động nội bộ rồi. Chúng ta ấy hả, chỉ là đi ngang sân khấu thôi. Cho nên tôi cũng không ôm hy vọng gì nhiều, chủ yếu là để tới ngắm nam thần Âu Càn."
Nam Tầm nghe được tin nóng từ đối phương, ánh mắt dần trầm xuống.
Không loại trừ khả năng này. Tuy Triệu Thụy đã nói đạo diễn Uông chúa ghét nhà đầu tư nhét người vào đoàn phim, nhưng nhân vật này cũng không đòi hỏi kỹ thuật diễn cao. Nếu bên đối phương đề cử người cũng có chút kỹ thuật, lại phù hợp hình tượng nhân vật, vậy thì đạo diễn Uông thuận nước đẩy thuyền nhận vào cũng không phải là không có khả năng.
Cô nàng kêu Phương Tiểu Ngải kia còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, trong phòng có người hô to: "Người tiếp theo, nghệ sĩ Nghệ Tín, Đan Thủy."
Nam Tầm đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Phía đối diện ngồi ba người, nhưng cô mới chỉ liếc qua đã chú ý ngay người đàn ông ngồi ngoài cùng. Bởi vì anh thật sự quá chói mắt!
Người nọ mặc sơ mi trắng, hai cúc trên cùng không cài kín, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh thấp thoáng. Một tay anh chống đầu, năm ngón tay thon dài cắm vào mái tóc đen nhánh. Đầu hơi nghiêng, mắt khép hờ, dáng vẻ lười biếng đến cực điểm.
Chờ đến khi Nam Tầm nhìn sang, anh cũng vừa lúc nâng lên đôi mi nửa cụp, dùng ánh mắt lười biếng thẳng tắp đối diện Nam Tầm.