Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Mấy ngày sau đó quay chụp đều rất thuận lợi, chỉ còn dư lại một cảnh cuối cùng, cũng chính là đoạn mấu chốt nhất.
Kỷ Kình ngày ngày ngập trong sắc tửu, mà Dương Vũ Nhu phòng đơn gối chiếc. Sau mấy ngày hai người tự dày vò, vào một ngày sau đó, Kỷ Kình đột nhiên phân phát tất cả nữ nhân trong phủ. Hắn gọi Dương Vũ Nhu bị lạnh nhạt mấy ngày đến bên người.
Nam nhân vẫn là dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, nữ tử cũng vẫn tuyệt sắc khuynh thành. Chỉ là, có rất nhiều thứ đã không còn như xưa.
Hắn nằm nghiêng trên trường kỷ, vẫy tay gọi nàng, ôn nhu nói: "Nhu Nhi, đến đây, đến trước mặt ta."
Dương Vũ Nhu đi qua, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt hắn, khẽ gọi: "Đại nhân."
Nam nhân nhè nhẹ vỗ về mái tóc dài đen nhánh của nàng, tiếng nói trầm thấp nặng nề truyền tới từ đỉnh đầu.
"Nhu Nhi, ngươi có biết thảm án diệt môn của Dương thị năm ngoái hay không?" Nam nhân hỏi.
Dương Vũ Nhi đột nhiên biến sắc, mắt đẹp hơi cụp, trầm giọng nói: "Biết. Cả nhà Dương Trung trên dưới mấy chục nhân khẩu trong một đêm bị người giết hại, Dương trạch trong một đêm cũng bị thiêu thành tro."
Khóe miệng Kỷ Kình hơi hơi nhếch, gần như tàn nhẫn nói với nàng: "Những việc đó a, đều do ta làm."
Tay Dương Vũ Nhu trong phút chốc đã nắm thành quyền.
Tại sao, tại sao phải nhắc chuyện này trước mặt ta! Kỷ Kình, đừng ép ta càng hận ngươi!
Kỷ Kình làm như không nhận thấy sự khác thường của nàng, hắn không chút để ý tiếp tục nói: "Ta dẫn người giết sạch nhà Dương Trung, đến nô bộc cũng không tha. Dương Trung bị ta một kiếm đâm xuyên tim, phu nhân của lão bị ta cắt cổ. Về phần con gái duy nhất của bà ta, ta vốn cũng muốn tiền dâm hậu sát*, ấy vậy mà lại để nàng chạy thoát. A ~ Nhu Nhi, biết vì sao ta hận người nhà họ Dương vậy không? Bởi vì ——"
[*Tiền dâm hậu sát: Làm "nhục" trước, giết sau.]
Kỷ Kình còn chưa xong, trong không gian đã vang lên tiếng "phụt" rõ ràng.
Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn thanh chủy thủ cắm trước ngực mình, tươi cười trên mặt vậy mà càng đậm thêm, nhuốm chút vẻ giải thoát như trút được gánh nặng.
"Kỷ Kình, ta hận ngươi!" Ánh mắt Dương Vũ Nhu nhìn hắn lạnh lẽo thấu xương. Một khắc kia khi thù hận xông chiếm cứ đại não, nàng cái gì cũng quên mất, chỉ muốn giết chết nam nhân trước mắt này.
Nhưng rất nhanh, trong mắt nàng xẹt qua tia khủng hoảng. Nàng buông tay, nhìn trước ngực nam nhân còn cắm chủy thủ. Nàng vừa tự tay đâm thanh chủy thủ này. Tay đang run rẩy, cả người đều đang run rẩy.
Đột nhiên, nàng vừa khóc vừa cười: "Một năm, ròng rã một năm, rốt cuộc ta cũng giết được ngươi."
Kỷ Kình duỗi tay mò hướng mặt nàng, sờ sờ gương mặt kia, ánh mắt sủng nịch, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nhu Nhi, tính tình của ngươi vẫn luôn nóng nảy như vậy, ngươi vì sao không thể nghe ta nói hết?"
Dương Vũ Nhu không né tránh tay hắn, chỉ gần như sụp đổ gào thét: "Kỷ Kình, ngươi giết cha mẹ ta, diệt cả nhà ta! Ngươi còn muốn ta nghe ngươi nói gì? Ta hận ngươi, ngươi có biết không, ta hận ngươi!"
"Ta biết." Kỷ Kình nhàn nhạt cười: "Nhưng Nhu Nhi, ngươi cũng có biết hay không, tên thật của ta không phải Kỷ Kình. Ta tên... Thượng Quan Kình. Thảm án diệt môn lưu truyền xôn xao mười mấy năm trước, ngươi khẳng định cũng nghe qua. Phủ đệ võ học thế gia Thượng Quan, hơn một trăm người trong một đêm đều bị diệt khẩu, một phủ đệ to mấy cửa ra vào như vậy mà bị lửa thiêu rụi thành phế tích. Ta là con trai trưởng nhà Thượng Quan, bởi vì ra ngoài cầu học đã tránh thoát một kiếp."
Dương Vũ Nhu vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khủng hoảng to lớn. Nàng có trực giác những chuyện nam nhân muốn nói tiếp đó sẽ khiến nàng hoàn toàn hỏng mất.
Quả nhiên, hắn nói: "Về sau ta tra được, là phụ thân ngươi thất tín bội nghĩa, cấu kết tiểu nhân giết hại cả nhà ta. Mấy năm nay ta vì gia tăng thế lực của mình mà đi làm chó săn cho lão thái giám kia. Lão dạy ta tuyệt đỉnh võ công, ta giúp lão làm những chuyện táng tận lương tâm. Nhu Nhi, ngươi có biết không? Ta vẫn luôn sống rất thống khổ, là thù hận đã chống đỡ ta đi tới hiện tại. Mà cuối cùng ta rốt cuộc ăn miếng trả miếng diệt được cả nhà họ Dương..."
Dương Vũ Nhu lập tức lắc đầu nói: "Không, chuyện này sao có thể! Phụ thân ta tính tình đôn hậu thật thà, sao ông có thể làm ra loại chuyện này? Kỷ Kình, ngươi đừng dựng chuyện lừa gạt ta!"
Kỷ Kình ngơ ngẩn nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên rút thanh chủy thủ cắm trước ngực. Máu trong nháy mắt phun trào, thấm ướt quần áo hắn.
Dương Vũ Nhu sợ hãi kêu lên: "Kỷ Kình! Ngươi điên rồi!"
Hắn nội lực cao cường, nếu lấy nội lực bảo vệ tâm mạch, không nhất định sẽ chết. Nhưng lúc này hắn không hề dùng nội lực, thậm chí còn tùy máu tươi chảy ào ạt ra ngoài.
Dương Vũ Nhu nhìn máu trước ngực hắn, nước mắt không ngăn được tuôn rơi.
Ánh mắt Kỷ Kình dần mất đi tiêu cự: "Ta cả đời này bơ vơ không nơi nương tựa, bên người luôn tràn ngập tính kế cùng lợi dụng, không có người nào thực tình đối đãi. Ta vốn tưởng rằng nàng là ngoại lệ, cho nên đào tim đào phổi đối tốt với nàng. Lại không ngờ được kết quả, đây hết thảy đều là giả... Thế gian này đã sớm không còn gì khiến ta lưu luyến nữa, chết như thế... cũng tốt."
Nói xong lời này, hắn chậm rãi khép mắt lại, hơi thở hoàn toàn biến mất.
Dương Vũ Nhu run rẩy ôm hắn vào lòng, khóc lớn: "Không phải giả, không phải giả! Ta thích ngươi, Kỷ Kình, ta yêu chàng! Chàng có nghe không, ta nói ta yêu chàng! Kỷ Kình..."
Nhưng mặc kệ nàng có một lần lại một lần lặp lại lời này thế nào, nam nhân trong ngực rốt cuộc cũng không tỉnh lại nữa.
Dương Vũ Nhu hai mắt trống rỗng, lẳng lặng ôm thi thể hắn hồi lâu.
Cuối cùng, nàng nhặt lên thanh chủy thủ dính máu kia, tự đâm vào tim mình. Sau đó, nàng dựa vào lồng ngực nam nhân, chậm rãi chết đi.
Hai người nằm bên nhau, máu tươi chảy đầy đất, cuối cùng hòa thành một thể.
***
"Cắt."
Đạo diễn Uông vừa kêu cắt, cả phim trường vẫn tiếp tục im ắng.
Qua hồi lâu, có người đột nhiên òa khóc thành tiếng.
Thật thê thảm, thật sự rất thê thảm.
"Được rồi, được rồi, đều thôi nhập vai đi!" Đạo diễn Uông lớn giọng nói.
Mọi người chú ý tới, hai mắt đạo diễn Uông thật ra cũng đã đỏ. Cmn ông vừa rồi chắc chắn cũng muốn khóc, chỉ là cố nhịn xuống!
Đạo diễn Uông không ngờ Âu Càn và Đan Thủy có thể diễn cảnh này động lòng người như vậy. Lúc này, bọn họ không phải Âu Càn và Đan Thủy, bọn họ chính là Kỷ Kình và Dương Vũ Nhu trong kịch bản. Tình yêu của họ thê lương lại cảm động, làm lòng người xót xa không thôi.
Vào lúc đạo diễn Uông đang lải nhải cùng mọi người, Âu Càn đột nhiên nhìn Nam Tầm, ánh mắt sâu thẳm.
"Đan Tiểu Thủy, vừa rồi, em nhìn xuyên qua tôi thấy ai?" Anh bỗng dưng hỏi như vậy.
Ánh mắt Nam Tầm chợt lóe, lập tức nói: "Nhìn qua anh thấy Kỷ Kình trong kịch bản đó, còn có thể là ai?"
Nét mặt của cô bình tĩnh như thế, ánh mắt cũng tỉnh táo rõ ràng.
Âu Càn liếc cô một cái thật sâu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ xoay người đi phòng thay đồ đổi quần áo.
Nam Tầm:...
Làm sao vậy? Vừa rồi cô có chỗ nào biểu hiện không tốt?
Có một giây trong đầu cô hiện lên Cung Mặc Nhiễm một đầu tóc bạc, nhưng chỉ nhiêu đó thời gian thôi mà. Không phải Âu Càn đến cái này cũng có thể nhìn ra chứ?
Nhìn qua anh thấy người đàn ông khác, cho nên ghen ư?
Nam Tầm đứng tại chỗ, đột nhiên có chút không biết làm sao.