Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Vẻ mặt Âu Càn khó mà diễn tả nhìn chằm chằm cô chốc lát, hỏi: "Sao lại muốn ký lòng bàn chân?"
Nam Tầm xoay xoay đầu ngón chân đầy đặn, thẹn thùng nói: "Bởi vì ký ở lòng bàn chân có thể giữ được rất lâu. Nếu ký trên người, em sợ đến lúc đóng phim không thể không lau đi mất."
Nét mặt Âu Càn tức khắc trở nên vi diệu, hỏi cô: "Đan Tiểu Thủy, vậy em tính mấy ngày không rửa chân?"
Nam Tầm che mặt: "Thật ra chân em không hôi chút nào, một tuần không rửa hẳn là... vẫn được chứ?"
Âu Càn khẽ hít một hơi, chỉ vào xấp chữ ký mới mẻ vừa ra lò bên cạnh cô: "Vừa ký cho em nhiều vậy còn chưa đủ, hửm?"
"Cái này không giống mà." Nam Tầm lẩm bẩm.
Âu Càn yên lặng nhìn cô hồi lâu, không hỏi cô vì sao không giống nhau, chỉ nói: "Đan Tiểu Thủy, nếu thật muốn tôi ký lòng bàn chân, có phải em nên đi rửa trước không?"
Nam Tầm "khụ" một tiếng: "Vốn em cũng định đi tắm, nhưng vội để anh Càn ký tên nên chưa kịp nữa."
Âu Càn quét mắt liếc cô, đột nhiên đứng dậy, lấy từ trong va li một cái áo sơ mi dài rộng màu tuyết trắng ném cho cô.
Nam Tầm nhận lấy áo, có chút mờ mịt nhìn anh.
Sẽ không phải là... ý mà cô đang nghĩ chứ?
Âu Càn nhàn nhạt nói: "Đi vào tắm đi, đặc biệt là chân của em, rửa sạch chút. Áo sơ mi này cho em mượn mặc."
Nam Tầm:!
Tiểu Bát cười hì hì ra tiếng, vô cùng tự giác nói: "Thân ái, ta lập tức che chắn năm thức!"
Nam Tầm cầm áo sơ mi ướm thử. Đủ dài, vừa vặn có thể bao trọn vòng mông, nhưng có phải quá...
Yên lặng nuốt lời sắp ra khỏi miệng trở vào. Nam Tầm thầm nhộn nhạo trong lòng, ôm áo sơ mi nam thần vọt vào phòng tắm như làn khói.
Chậc, đến áo sơ mi dụ hoặc cũng nghĩ tới, muốn nói Âu Càn không có ý với cô, cô mới không tin đâu.
Nam Tầm vốn định dội miếng nước rồi nhanh chóng đi ra, nhưng cô liếc thấy bồn tắm bên cạnh, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng Âu Càn ngâm mình trong bồn, mũi nóng lên, xém chút nữa phụt máu.
Vì thế, Nam Tầm từ bỏ vòi sen, khẽ meo meo xả nước đầy bồn, nhẹ tay nhẹ chân nằm vào.
Ưm, thật thoải mái...
Âu Càn khoanh tay đứng bất động trước cửa sổ hồi lâu, ánh mắt thâm trầm nhìn trấn nhỏ cổ kính ngoài kia.
Khi anh nhận ra đã qua rất lâu Đan Thủy còn chưa ra. Âu Càn khẽ nhăn mày, đi đến cửa phòng tắm gọi cô: "Đan Tiểu Thủy?"
Gọi liên tục vài tiếng cũng không ai trả lời, thần sắc Âu Càn biến đổi, lập tức đẩy cửa.
Trong phòng tắm ẩm ướt bốc hơi nghi ngút.
Có người nằm trong bồn tắm, đã... ngủ thiếp đi rồi.
Âu Càn nhìn Đan Thủy đang ngủ ngon lành, không khỏi xoa xoa trán.
Lúc này rồi còn ngủ được, thiệt tình là...
"Đan Tiểu Thủy? Đan Tiểu Thủy?" Âu Càn cúi người vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ: "Đừng ngủ ở đây, sẽ cảm đấy."
Nam Tầm nghe được tiếng vang, mơ mơ màng màng cố mở mí mắt nặng nề.
"Âu Càn? A, hình như mình lại nằm mơ." Nam Tầm lẩm bẩm.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên bồn tắm, hai mắt sáng lấp lánh: "Âu Càn, anh lại tới thăm em trong mơ, thật tốt quá."
Âu Càn:...
Đột nhiên, Nam Tầm híp mắt cười, đứng dậy từ trong bồn tắm.
Sau tiếng nước ào ào, thiếu nữ cười như tiểu yêu tinh liền đứng trước mặt anh, trần như nhộng. Thứ nên có trên người cô thật đúng là không thiếu chút nào, đường cong đầy đặn, nơi nên có thịt thì có thịt, nơi nên gầy thì gầy, trước lồi sau vểnh.
Ánh mắt Âu Càn dần tối lại. Không đợi anh mở miệng, tiểu yêu tinh đã chống vai anh bước ra khỏi bồn tắm, sau đó bỗng nhảy dựng lên quấn lấy eo anh.
Cơ thể Âu Càn hơi lắc lư, giây tiếp theo liền duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Làn da bóng loáng như lụa, xúc cảm thật làm người mê muội.
"Âu Càn, hừ hừ, lần này em sẽ không để anh chạy. Ngoài hiện thực còn không biết bao lâu mới theo đuổi được anh, nhưng đây là giấc mơ của em. Em muốn làm gì thì làm!" Tiểu yêu tinh lớn tiếng tuyên bố.
"Đan Tiểu Thủy, vậy em muốn làm gì tôi, hửm?" Vẻ mặt Âu Càn thoạt nhìn thực bình tĩnh, chỉ có tiếng nói là dần trầm xuống.
Nam Tầm cọ xát lung tung, chân làm rớt mất khăn tắm trên người anh.
Cho nên hai người đều trần, trụi.
"Em muốn làm gì với anh? Anh Âu Càn, anh biết rõ còn cố hỏi nha ~" Nam Tầm lườm một cái, hai tay ôm đầu anh, bỗng nhiên thò lại gần gặm lên.
Gặm dữ vô cùng!
Ánh mắt Âu Càn chậm rãi biến đổi.
Anh thoáng đẩy sói con treo trên eo, bóp cằm cô nói: "Đan Tiểu Thủy, tôi cảm thấy tôi cần phải nói cho em điều này. Khi một người đàn ông có thiện cảm với một người phụ nữ thì người phụ nữ đó trăm triệu lần không nên dụ dỗ người đàn ông kia. Nếu không kết cục của người phụ nữ sẽ rất là thảm."
Nam Tầm dường như không nghe được anh cảnh cáo, cô chu chu môi làm nũng: "Âu Càn đại đại, em muốn hôn, hôn hôn hôn."
Ánh mắt Âu Càn bỗng dưng trầm xuống: "Đan Tiểu Thủy, là em tự tìm."
Ngay sau đó, anh đột nhiên chặn cái miệng nhỏ chu ra của cô, hung ác hôn tiểu yêu tinh đang treo trên người.
"Ô, oa oa oa, thật mãnh liệt, em thích, quá sức!"
"Từ từ, anh chậm một chút. Đây là giấc mơ của em, anh phải nghe em! Hôn chậm một chút chậm một chút, nhẹ một chút..."
"Anh Càn, dáng người của anh thật tuyệt, cơ bụng tám múi này em đã muốn sờ từ lâu, thật rắn chắc nha..."
Âu Càn: "Đan Tiểu Thủy, em im miệng."
"Ưm ——"
Đêm còn rất dài, hai con yêu tình còn có thể đánh thật lâu.
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Tầm lười nhác ngáp một cái. Trên người cô mặc áo sơ mị trắng rộng thùng thình của Âu Càn, lúc duỗi tay duỗi chân, cánh tay cùng vòng eo đều lộ ra. Cánh tay vốn trắng nõn nay tràn đầy dấu hôn, bên hông cũng toàn vết nhéo tím tím xanh xanh. Có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt hôm qua.
Nhưng Nam Tầm mẹ nó muốn mắng cha.
Chưa xảy ra, cái gì cũng chưa xảy ra!
Ngoài việc hôn hôn gặm gặm lại ôm một cái cọ cọ, thì cái tinh túy của yêu tinh đánh nhau thế mà không hề xảy ra!
Sáng sớm tinh mơ khi cô còn đang ngủ ngon, Âu Càn đã đưa cô về phòng. Cho nên lúc này, cô đang ngồi xếp bằng trên giường mình nhớ lại.
"Tiểu Bát này, ngươi ra được rồi."
Tiểu Bát kích động nói: "Có phải giấc mơ trở thành sự thật rồi không? Cả đêm hôm qua giá trị ác niệm của đại Boss giảm 7 điểm! Là lần giảm nhiều nhất đó."
Nam Tầm thở dài: "Mắt thấy sao chổi sắp đâm phải địa cầu, sao chổi lại đột nhiên đổi hướng, chỉ cùng địa cầu gặp vài lần thoáng qua. Ngươi nói đi?"
Tiểu Bát: "Nghe không hiểu lắm."
Nam Tầm giải thích: "Ý là, trông thì cái gì cũng đã xảy ra, nhưng bản chất lại chẳng xảy ra gì hết."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm thay xong quần áo, cẩn thận gấp gọn áo sơ mi của nam thần.
Tiểu Mạc không thấy bóng từ sáng sớm lúc này vừa hay trở về, còn mang theo một phần bữa sáng.
Ánh mắt bé trợ lý nhìn cô sáng quắc, vẫn mang chút vẻ khó thể tin.
"Chị Đan, sáng nay, là thầy Âu ôm chị về. Em vừa mở cửa đã xém chút bị dọa cho ngã ngửa! Hai người, hai người có phải đã thành rồi không?"
Nam Tầm đưa ngón tay lên "suỵt" với cô ấy: "Tiểu Mạc Mạc, việc này không thể tiết lộ."
Tiểu Mạc gật đầu như giã tỏi: "Hiểu, em đều hiểu! Việc này chị biết, em biết, thầy Âu biết!"
Tiểu Bát: Cô hiểu cái cọng lông ý, hai người bọn họ cái gì cũng chưa xảy ra.