Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
"Sao lốp lại nổ?" Vân Kỳ nhíu mày, không thể không dừng xe bên vệ đường.
Nam Tầm cùng xuống xe quan sát với anh.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Hai người vừa xuống xe, ven đường liền xông ra mấy người áo đen dùng khăn tẩm thuốc mê bịt kín miệng mũi họ, động tác thô lỗ kéo hai người lên một chiếc xe đen.
Nam Tầm:!
Nam Tầm đang muốn phản kháng, Tiểu Bát lại đột nhiên tới một câu: "Đừng có giãy! Trùm xã hội đen Ô Hách sắp sửa lên sân rồi, Vân Kỳ phải bị chặt một ngón tay, tuyệt đối không được phá hư chủ tuyến!"
Nam Tầm:...
Vân Kỳ đã bất tỉnh bị kéo vào trong xe. Nam Tầm nhắm mắt lại, cũng giả vờ mình ngất đi.
Tiểu Bát không khỏi lầm bầm: "Thật kỳ lạ, hướng đi nguyên thế giới rõ ràng là Vân Kỳ cùng bị bắt với Âu Tinh Đóa, sao giờ lại biến thành ngươi?"
"Tiểu Bát, vừa rồi ngươi nói Vân Kỳ sẽ bị chặt một ngón tay là sao?" Nam Tầm hỏi.
"Trùm xã hội đen nợ người ta một ân huệ lại thu được khoản tiền khổng lồ, lần này tự thân ra trận, muốn chặt một ngón tay của Vân Kỳ."
Nam Tầm nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trầm xuống: "Cả cuộc đời Vân Kỳ là piano, ta biết anh ta yêu quý piano đến nhường nào. Đến cùng là ai tàn nhẫn như thế, lại muốn hủy diệt anh ta?"
Tiểu Bát: "Ngươi thật sự muốn biết?"
Nam Tầm nghe lời này, trực giác cho biết đáp án sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Quả nhiên, Tiểu Bát nói: "Là ba anh ta. Ngươi cho rằng Vân Kỳ chỉ là nghệ sĩ đơn giản vậy à, hoàn toàn sai! Ba anh ta chính là chủ của một xí nghiệp trâu bò, địa vị ngang ngửa chồng Tưởng Vân. Ba anh ta có gia sản lớn như thế, đương nhiên cần con mình thừa kế. Trong mắt ông ta, một ngón tay mà thôi, nếu có thể khiến Vân Kỳ từ bỏ piano đi kế thừa gia sản, ông ta cũng kiên quyết hạ quyết tâm."
Nam Tầm cười lạnh: "Một ông bố thật "hiền hậu", thật "vị tha" ha. Còn tay xã hội đen kia chỉ cần có tiền là nhận việc? Vậy có phải quá hạ giá hay không? Đến cái ngón chân anh Diêm La của ta, hắn cũng không sánh nổi!"
Tiểu Bát: "... Ai nha, dù sao cũng không phải đại Boss mà, chắc chắn là kém hơn. Nhưng tên lão đại này cũng có nguyên tắc, một là vì tiền, hai là do có chút quan hệ với ba Vân Kỳ. Với cả, chỉ một ngón tay, có phải lấy mạng người đâu."
***
Nam Tầm và Vân Kỳ bị đưa tới một phòng bí mật dưới hầm, sau đó bị hai ly nước lạnh giội tỉnh.
Hoàn cảnh tối tăm, ánh đèn chói mắt, người bình thường sẽ thấy sợ hãi, nhưng Nam Tầm lại sinh ra cảm giác thân thiết kỳ lạ.
Tên đàn ông ở đối diện ẩn trong bóng tối khiến người không thấy rõ mặt, nhưng cả người tản ra loại khí tràng ghê gớm vô hình, đàn em xung quanh đều cúi đầu với hắn, địa vị có thể thấy được rõ.
Tên đàn ông nói ra lời tàn nhẫn dị thường: "Vân Kỳ, con trai độc nhất nhà họ Vân, có người bỏ tiền mua một ngón tay của cậu."
Vân Kỳ còn hơi đờ ra, nghe thế thì vẻ mặt biến đổi: "Ông là xã hội đen?"
Tên đàn ông cười, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Đúng."
Nói xong, hắn không nói nhảm nữa, trực tiếp búng tay: "Động thủ."
Vừa dứt lời, hai gã áo đen lập tức ấn Vân Kỳ trên mặt đất.
"Thả tao ra! Thả tao ra! Chúng mày là bọn cặn bã xã hội!" Vân Kỳ luống cuống. Anh ta bắt đầu kêu to, giãy dụa kịch liệt: "Không được chặt ngón tay, tao không thể mất ngón tay! Buông tao ra!"
"Vân Kỳ, tốt nhất cậu đừng nên giãy giụa nữa, mấy tên đàn em của tôi trình độ chưa tới nơi tới chốn. Nếu không cẩn thận chặt luôn cả hai ngón, thiệt chỉ có chính cậu thôi. Vị tiểu thư bên cạnh chắc là bạn gái cậu nhỉ, cậu tốt nhất ngoan ngoãn tí đi. Nếu không, cô gái xinh đẹp vầy mà bị mấy anh em của tôi chà đạp ——"
"Đừng động đến cô ấy!" Vân Kỳ rống to, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không phải chỉ là một ngón tay thôi sao, tao cho mày! Cho mày!"
Nam Tầm nhìn anh ta, cảm xúc bình tĩnh trên mặt sắp không trụ được.
Tiểu Bát vội nói: "Thân ái, bình tĩnh bình tĩnh nha, ngươi tuyệt đối không được nhúng tay. Đây chính là một nhánh lớn của nguyên thế giới."
Mắt thấy đối phương đã đè tay Vân Kỳ xuống đất, chuẩn bị đâm lưỡi dao xuống, Nam Tầm bỗng nhiên thúc cùi chỏ vào tên đàn em đứng sau. Sau đó một chân đá hướng kẻ cầm hung khí, thuận thế giật lấy mã tấu trong tay gã, phóng như bay tới phía tên đàn ông trong bóng tối.
Hết thảy xảy ra trong nháy mắt.
Tiểu Bát: "Đờ mờ a a a, cmn lời của ông như gió thoảng bên tai à!"
Ô Hách chẳng qua chỉ mới chớp mắt. Hắn vừa đứng dậy, Nam Tầm đã vọt qua, kề mã tấu trên cổ hắn.
"Mày mà nhúc nhích nữa, tao sẽ cắt vỡ yết hầu mày! Muốn thử chút không?" Nam Tầm lạnh lùng nói.
Đám đàn em đều xem đến ngây người.
Cô ả này ra tay thật nhanh thật tàn nhẫn!
Nam Tầm một tay kề mã tấu trên cổ tên đàn ông, một tay sờ về phía sau eo hắn.
Hành động này làm con ngươi Ô Hách co lại, trở tay muốn đi nắm lưỡi dao nằm ngang bên cổ.
Động tác hắn mau lẹ, nếu đổi là người bình thường có lẽ đã bị hắn đoạt đao, sau đó một cước đá văng.
Song Nam Tầm là người từng trải, đã sớm đề phòng chiêu thế này. Ngay khi đối phương có động tĩnh, cô bỗng nhiên thu mã tấu, nhảy lên đạp ngã người xuống. Đầu mã tấu sắc bén hung hăng đâm xuyên lòng bàn tay Ô Hách, đồng thời miệng súng lục đen ngòm chống lên gáy hắn.
Bàn tay bị mã tấu xuyên qua run rẩy, giọng Ô Hách lạnh vô cùng: "Là tôi chủ quan, cô..."
"Tao là một tay mơ, nếu chẳng may bóp phải cò súng, cái mạng quý giá của mày sẽ tiêu tùng." Nam Tầm trầm giọng nói: "Thả bọn tao đi."
......
Dọc đường rời đi Tiểu Bát khóc um lên không ngừng: "Nam Tầm, xong rồi, chúng ta xong đời. Ngươi đã phá hủy một chủ tuyến quan trọng như vậy! Vân Kỳ không mất một ngón tay, về sau làm sao kế thừa gia nghiệp đây. Không kế thừa gia nghiệp thì sao trở thành trợ lực của khí vận tử được?"
Nam Tầm hơi nhíu mày: "Tiểu Bát, ngươi có ý gì? Trợ lực cái gì?"
Tiểu Bát nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cho rằng đại Boss dễ phá đổ vậy hả? Ngoài trùm xã hội đen Ô Hách, Vân Kỳ cũng giúp Âu Tinh Đóa rất nhiều."
Nam Tầm khẽ cụp mắt: "Ta hiểu."
Tiểu Bát: Ngươi hiểu cái CC. Gia biết ngươi khẳng định hướng về đại Boss, cho nên cũng chưa dám nói cho ngươi vụ này.
Vân Kỳ có cảm giác như đang nằm mơ, mãi cho đến khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực của bang xã hội đen kia, anh mới dần tỉnh táo.
Anh cho rằng mình đã sớm biết Đan Thủy đầu gấu tới mức nào, nhưng hôm nay Đan Thủy lại đổi mới nhận thức của anh, cô không dừng ở những gì bản thân anh nhìn thấy.
"Đan Thủy, hôm nay cảm ơn cô." Vân Kỳ nhớ tới chuyện vừa rồi, lòng còn nghĩ mà sợ.
Nam Tầm ánh mắt lập lòe, nghiêm mặt nhìn anh ta, nói: "Vân Kỳ, đối phương muốn ngón tay của anh. Không có ngón tay anh sẽ không tiếp tục đánh đàn được nữa. Tự anh ngẫm lại, người không muốn anh đàn piano nhất là ai?"
Vân Kỳ nghiền ngẫm những lời này, không biết nhớ tới ai, vẻ mặt anh ta đột ngột biến đổi.
"Anh muốn cả đời không chạm vào được piano, hay là từ bỏ một thời gian, chờ anh đủ mạnh mẽ rồi tiếp tục làm việc anh muốn làm?"
Vân Kỳ ngẩn ngơ nhìn cô.
"Vân Kỳ, tự anh phải cẩn thận, nhất định đừng để xảy ra chuyện nữa."
Nam Tầm đi rồi, Vân Kỳ còn đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích. Người đại diện hỏa tốc chạy tới, sợ đến độ mồ hôi đầy đầu: "Vân Kỳ, sao xe em lại dừng giữa đường vậy. Vừa rồi anh và Tiểu Lý gọi mãi cũng không liên lạc được với em, hai người rốt cuộc ——"
"Anh Trương." Vân Kỳ đột nhiên cắt ngang anh ta, ánh mắt như bọc vụn băng: "Mấy năm tới em không cách nào tiếp tục đánh đàn, em muốn... Rời khỏi cái vòng này."
Người đại diện há hốc miệng.
Hoàng tử piano Vân Kỳ đột ngột giải nghệ không ai ngờ tới. Vào hôm sau buổi diễn tấu thành công của anh, tin tức này được tung ra, kinh động toàn bộ giới giải trí.
Các fans của Vân Kỳ gào thét không ngừng trên Man Man, cảm xúc tan vỡ vô cùng.