Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: Paduc, tranthayday
Tiểu Bát dừng một chút, lập tức rít gào: "Ở đến già á, đờ mờ ngươi thật dám nói ha. Ngươi có biết đó là mấy thập niên không vậy? Thời gian nhiều như thế đủ để chúng ta công lược vài đại Boss thế giới khác rồi!"
Nam Tầm vội dỗ nó: "Tiểu Bát tốt, ngươi xem, chủ tuyến thế giới này đã khôi phục bình thường, Âu Tinh Đóa quanh đi quẩn lại vẫn ở bên Lục Thích Thiên. Dù ta có ở thêm một thời gian nữa cũng không ảnh hưởng gì đâu. Với cả, lần đầu tiên ta nghiêm túc nhờ ngươi một chuyện, ngươi nể mặt ta đi mà."
Tiểu Bát ha hả: "Ngươi có chắc là lần đầu tiên không?"
Nam Tầm:...
"Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó thì thôi không nói, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhờ ngươi chuyện lớn vậy mà."
Tiểu Bát: "Ngươi ấy, cũng biết là chuyện lớn hả? Không được, kiên quyết không được!"
Nam Tầm: "Cục cưng Tiểu Bát, hay là thế này, ngươi cho ta đi hưởng tuần trăng mật với Âu Càn, sau đó trực tiếp mang ta xuyên đến lúc già. Ngươi bây giờ đã khôi phục linh lực rồi đúng không? Ngươi chính là thần thú thượng cổ Hư Không Thú không gì không làm được mà, xuyên qua xuyên lại gì đó đều là việc cỏn con!"
Được tâng bốc quá cao, Tiểu Bát nghe thật thoải mái, cuối cùng đành phải than một tiếng: "Được thôi được thôi, chờ các ngươi hưởng tuần trăng mật xong, ta sẽ đưa ngươi đến lúc các ngươi chuẩn bị xuống mồ. Chậc, cũng để ngươi chiêm ngưỡng gương mặt già như vỏ cây của ngươi và Âu Càn, xem ngươi về sau còn dám có loại suy nghĩ này nữa không. Muah ha ha..."
Nam Tầm:...
"Đan Thủy, Đan Thủy! Áo cưới thay xong chưa? Tớ vào nha!"
Phù dâu Tống Giai Nguyệt đẩy cửa đi vào, nhìn Nam Tầm đã thay xong áo cưới, hai mắt lập tức sáng lên, vội nhào qua ôm lấy cọ cọ: "Thủy đại đại của tớ, hôm nay cậu đẹp quá đi thôi. Chỉ là sao lại gả chồng sớm vậy chứ?"
Nam Tầm sờ sờ "đầu chó" của cô ấy, vui vẻ nói: "Tuy là gả chồng, nhưng tớ vẫn có thể bảo kê cho cậu."
Vẻ mặt Tống Giai Nguyệt không nỡ: "May là cậu cưới nam thần nhà tớ, bằng không hôm nay tớ nhất định cướp dâu. À phải rồi, không được nói với ai tớ là fan não tàn của Âu Càn đấy, tớ sợ các fans cười tớ."
Nam Tầm buồn cười: "Được."
Cô dâu trang phục lộng lẫy ôm ba mẹ mình. Mẹ Đan khóc đến rối tinh rối mù, ba Đan cũng cao hứng đỏ cả hốc mắt, con gái nhà ông thật có phúc mà, gả cho nhà giàu số một cả nước Âu Càn, đây chính là việc trước kia bọn họ còn không dám mơ tới.
Đoàn xe xa hoa đã đến, toàn bộ đều được dùng để đón dâu. Nếu không phải phong tục nơi này là chú rể không thể tới đón, Âu Càn khẳng định muốn đích thân ôm Đan Thủy tới hội trường tổ chức hôn lễ.
Nam Tầm ngồi vào chiếc xe hơi đầu tiên với Tống Giai Nguyệt, những phù dâu khác cũng lần lượt lên xe. Hơn hai mươi chiếc xe sang trọng tạo thành đoàn đón dâu khổng lồ chạy về phía trang viên Âu Càn.
......
Âu Càn ngó đồng hồ, còn 40 phút, Đan Tiểu Thủy còn chưa tới.
Vân Kỳ ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác: "Cứ khoe đi, nói không chừng Đan Thủy đang bị kẹt xe rồi nha."
Âu Càn cũng mặc kệ ở đây còn bao nhiêu khách khứa, trực tiếp ném lại cho Tiểu Chu và Vân Kỳ, còn mình thì tự đi đón người.
***
Nam Tầm hiện tại xác thật bị tắc đường, giao thông thành phố A vốn đông đúc, đoàn xe rõ ràng đã xuất phát sớm một tiếng mà vẫn gặp phải giờ cao điểm.
Tống Giai Nguyệt nóng nảy, bắt đầu cằn nhằn: "Sao vùng ngoại thành cũng kẹt xe thế này, thật tức chết mà! Còn 40 phút nữa đến giờ lành, sai giờ có thể thành điềm xấu không đây? Lần kẹt xe này sẽ không kéo dài bảy tám chục phút gì chứ?"
Nam Tầm cũng nóng nảy, hỏi cô ấy: "Từ đây chạy chậm tới đó mất khoảng bao lâu?"
Tống Giai Nguyệt trả lời theo bản năng: "Nửa tiếng 40 phút gì đó."
Cô vừa dứt lời đã thấy Đan Thủy mở cửa xe, Tống Giai Nguyệt trợn tròn cả mắt: "Đan Thủy, cậu định chạy đến đó thật đấy à?"
Nam Tầm nhấc làn váy cưới thật dài, một mình chạy vội trên con đường đông nghẹt.
Cô chạy mệt thở hồng hộc, thế nhưng lại hớn hở cười toét miệng.
Đây là hôn lễ của cô và anh Càn, không thể trễ giờ lành. Thế giới này, cô muốn sống cả đời.
Chạy được nửa đường, Nam Tầm đột nhiên ngừng lại, cô nhìn thấy một người đàn ông ở bên kia con đường.
Anh Càn!
Anh Càn cũng chờ không kịp, nên ra đây đón cô sao?
Cách một tuyến đường quốc lộ, Nam Tầm cười đến cực kỳ sáng lạn nhìn người đàn ông phía đối diện.
Âu Càn mặc bộ lễ phục trắng được thiết kế riêng, trước ngực cài một đóa hoa hồng. Nếu là người khác có lẽ trông sẽ rất tục tằng, nhưng đến trên người anh lại càng nổi bật sự quý phái cực kỳ.
Anh nhìn Nam Tầm, đuôi mày nhiễm ý cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Tiểu Bát đột nhiên nói: "Nam Tầm! Hết rồi, 5 điểm giá trị ác niệm cuối cùng của đại Boss không còn nữa!"
Nam Tầm cười: "Tiểu Bát, nhớ rõ lời hứa của ngươi nha."
Tiểu Bát hừ một tiếng: "Biết rồi, ta sẽ chờ các ngươi hưởng xong tuần trăng mật rồi đưa ngươi đến lúc già."
Thời gian thật sự trôi quá chậm, rốt cuộc chờ đến đèn xanh, Nam Tầm vội vàng chạy như bay về phía anh, vui vẻ gọi: "Anh Càn!"
Cô đã tưởng tượng đến cảnh Âu Càn tươi cười vươn tay về phía cô, ôm cô nâng lên cao.
Thế nhưng, cô vừa mới nhấc chân chạy, nhìn thấy lại là sắc mặt bỗng hoảng sợ của Âu Càn. Mà phía sau cũng truyền đến tiếng hét chói tai của Tống Giai Nguyệt: "Đan Thủy!"
Tiếng thắng phanh nhức óc vang lên, cơ thể Nam Tâm bị một cỗ lực mạnh mẽ đâm bay, đụng mạnh phải kính chắn gió, rồi lại lăn xuống đất.
Đau đớn trong nháy mắt, Tiểu Bát đã nhanh chóng che cơn đau cho cô.
"Đờ mờ, có người say rượu lái xe vượt đèn đỏ!" Tiểu Bát giận dữ.
Nam Tầm hơi đờ ra. Trên trán có chất lỏng chảy xuống làm ướt hàng mi, che đi mất tầm mắt cô.
... Máu.
Cô dùng sức chớp chớp mắt, khẽ giương mắt nhìn về phía đối diện.
Âu Càn chạy như điên về phía cô, tất cả động tác cùng biểu cảm dường như đều bị tua chậm lại trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, cô được người đàn ông cẩn thận từng li từng tí ôm vào ngực. Hai mắt Âu Càn đỏ bừng gắt gao trừng cô, giọng nói nghẹn ngào: "Đan Tiểu Thủy, anh đã nói với em bao nhiêu lần, qua đường thì phải cẩn thận. Sao em lại coi lời anh nói như gió thoảng bên tai vậy chứ?"
Nam Tầm lau sạch máu trên mặt, vẻ mặt áy náy nói: "Thực xin lỗi, là do em quá sốt ruột muốn gặp anh. Anh chỉ biết mắng em, em còn cho là anh sẽ nâng em lên cao nữa đấy."
Âu Càn bế ngang cô lên, giọng nói phát run: "Đan Tiểu Thủy, em đừng nói chuyện. Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện ngay đây."
Nam Tầm vừa nghe lời này vội nắm chặt cổ áo anh: "Anh Càn, em không cần đi bệnh viện. Hôm nay là đám cưới của chúng ta mà, đừng để lỡ giờ lành. Chúng ta đi mau, em nhớ rõ đã sắp tới thời gian."
Nói rồi, cô duỗi tay ôm cổ anh, nhẹ giọng thủ thỉ: "Anh Càn, vừa rồi em chạy vội quá, thật ra chỉ vì muốn hỏi anh. Hôm nay em có đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp! Đan Tiểu Thủy, em là cô dâu đẹp nhất trên đời." Âu Càn gật đầu mãnh liệt. Anh thở hổn hển, muốn khóc mà không khóc được, cánh tay ôm cô càng siết chặt hơn.
"Anh Càn, chúng ta đang đến hội trường hôn lễ à?" Tiếng Nam Tầm rất khẽ.
"Đúng vậy, chúng ta đang đến hội trường hôn lễ." Âu Càn cũng hạ thấp giọng.
Nam Tầm "ồ" một tiếng, cười hì hì nói: "Thật tốt quá, giấc mơ của em rốt cuộc sắp trở thành sự thật. Thật ra làm Âu phu nhân mới là giấc mơ chân chính đời em."
Âu Càn cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng: "Đan Tiểu Thủy ngốc. Trong lòng anh, em đã sớm là Âu phu nhân rồi."
Nam Tầm hít hít mũi, đột nhiên ôm chặt cổ anh: "Anh Càn, thực xin lỗi."
"Thực xin lỗi cái gì?"
Nam Tầm lẩm bẩm: "Vốn dĩ, em muốn sống cùng anh đến đầu bạc. Thế nhưng mà, em chỉ sợ làm không được... Âu Càn, anh không biết em thích anh bao nhiêu đâu, ngay cả chính em cũng không rõ. Đại khái là, rất nhiều... rất nhiều đi..."
Nói xong lời này, cánh tay kéo cổ anh của Nam Tầm chậm rãi buông lỏng, hơi thở dần biến mất.
Ngay sau đó, linh hồn Nam Tầm bay ra từ thể xác.
Cô nhìn theo Âu Càn, nhìn anh ôm thi thể của mình dần đi xa, mà cô lại không hề đuổi theo.