Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Hút tủy não gì đó thật ghê tởm, Nam Tầm chỉ nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã muốn ói. Thế nhưng cô vẫn tò mò hỏi một câu: "Dùng cái gì hút? Miệng các ngươi đâu phải ống tiêm."
Trùng tướng: "Ôi tên tù binh này nói nhiều quá. Đương nhiên là bẻ đầu xuống, rồi dùng miệng hút chứ sao."
Nam Tầm:...
Ọe! Biết thế cô đã không hỏi.
Trùng tướng chở Nam Tầm bò mãi bò mãi trên lối đi cong queo ngoằn ngoèo, Nam Tầm nhìn thôi cũng mệt.
"Sao không xây một cái thang máy? Thế là chúng ta có thể đi thẳng lên tầng cao nhất luôn." Nam Tầm nói.
Trùng tướng nhe răng: "Lực lượng quân sự của Trùng tộc chúng ta rất hùng mạnh, nhưng ngược lại khoa học kỹ thuật chẳng mấy phát triển. Cho nên... không có thang máy."
Nam Tầm lại hỏi: "Vậy sao ngươi không trực tiếp nhảy lên luôn? Sức bật của Trùng tộc ghê gớm lắm cơ mà."
Hai cái râu trên đầu Trùng tướng run rẩy, như là không kiên nhẫn.
"Trong tổ trùng, trừ trường hợp khẩn cấp, tất cả trùng binh trùng tướng đều không được nhảy và bay, đây là sự tôn trọng với Trùng vương." Hơn ngừng, Trùng tướng lạnh lùng thốt: "Ta cảnh cáo ngươi, vương chúng ta không thích loài người ồn ào, ngươi tốt nhất nên yên tĩnh chút. Đừng bao giờ phát ra tiếng thét chói gì đó, bằng không rất có khả năng một giây đi đời."
Nam Tầm:...
"Được thôi, ta lại hỏi một vấn đề cuối cùng. Trùng trùng, Trùng tộc các ngươi có tù binh nào khác còn sống không?"
Trùng tướng: "Giống cái này không nghe hiểu tiếng trùng à? Những người trước đó đều bị Trùng vương giết hết rồi."
Nam Tầm buồn bực, vậy Ge đâu? Tiểu Bát không có lý nào đi lừa cô, Ge khẳng định ở Trùng tộc, bằng không cô trăm cay ngàn đắng trà trộn vào Trùng tộc làm gì?
Nam Tầm không giao lưu với nó nữa, yên lặng suy nghĩ chút việc.
***
Cái tổ trùng giống lâu đài này vô cùng lớn. Trùng tướng rõ ràng bò thẳng một lèo, nhưng chở Nam Tầm bò ước chừng nửa giờ mới đến được tầng hang cao nhất. Ở nơi đó, cả một tầng đều là tẩm cung của Trùng vương.
Những ổ trùng nhỏ khác đều đào miệng hang mở toang hoang, nhưng tầng cao nhất lại có cửa lớn làm từ tinh thạch đen.
Trùng tướng ném giống cái trên người xuống, sau đó giật giật râu, cung cung kính kính bẩm báo: "Bệ hạ, mạt tướng cầu kiến."
Nam Tầm hiếu kỳ hỏi: "Trùng trùng, ngươi không báo tên à?"
Trùng tướng lườm cô bằng đôi mắt tròn vành vạnh: "Trùng tộc chúng ta phân biệt thân phận qua mùi, không cần tên."
Trong cung điện không có bất cứ động tĩnh gì, Trùng tướng lại bẩm báo lần nữa: "Bệ hạ, lần này mạt tướng mang theo một giống cái loài người tới đây."
Lần này, qua hồi lâu sau, phía sau cửa đá đột nhiên truyền ra tiếng hùng hậu khàn khàn: "Con người? Để ả đi đi, ta không muốn gặp bất cứ con người nào nữa."
Nam Tầm nghe được giọng nói này, bỗng nhiên ngẩn ra.
Đờ mờ Trùng vương biết nói tiếng người! Tuy rằng giọng khàn khàn có hơi khó nghe.
Trước đó khi giao lưu với nhóm trùng, Nam Tầm đều là dựa vào tinh thần lực để nói chuyện, giọng của chúng nó sẽ trực tiếp xuất hiện trong đầu cô. Nhưng Trùng vương thì khác, hắn thế mà phát ra thứ tiếng cô có thể nghe hiểu, đó là thứ tiếng thiên hà thông dụng của loài người!
Trong đầu Nam Tầm chợt lóe qua một tia sáng, nhưng quá nhanh, không bắt kịp.
Nghe giọng của Trùng vương, nếu dựa theo tiêu chuẩn loài người để phân biệt, vậy thì chắc chắn là giống đực.
Trước đó cô đã đoán được Trùng vương là giống đực, bởi vì nếu là cái, nữ vương bệ hạ tuyệt đối không cho phép Trùng tộc xuất hiện giống cái thứ hai. Bà ta phải khống chế quyền lực tuyệt đối, tất cả con cháu của Trùng tộc đều do bà ta sinh, nữ vương có khả năng sinh sản mà con người khó thể tưởng tượng được.
Song, Nam Tầm đoán được Trùng vương là đực, lại không đoán được, hắn là một con trùng biết nói tiếng người.
Một con trùng... biết nói tiếng người, thật trời cao.
Trùng tướng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Bệ hạ, ngài đã không giao phối suốt một trăm năm rồi. Mạt tướng biết ngài vẫn không chấp nhận được giống cái Trùng tộc, cho nên mạt tướng tìm một giống cái loài người đến cho ngài. Người lần này không giống những lần trước, cô ta vô cùng sùng bái ngài, quan trọng là tự yêu cầu được gặp ngài. Ngài hãy nhìn một lần đi."
Giao phối? Đầu Nam Tầm ong ong.
Ha hả, thì ra là thế.
Nam Tầm nghe con trùng nào đó mở to mắt sâu nói dối, không khỏi chủ động giới thiệu trước cửa lớn tinh thạch: "Chào bệ hạ, tôi tên Cố Khuynh, là một giống cái loài người."
Trùng vương bên kia cửa im lặng trong thoáng chốc, bỗng nhiên hỏi: "Vì sao ngươi muốn gặp ta?"
Giọng hắn thật sự rất khàn, giống như tiếng đá ra sức mài trên giấy ráp, nghe vào tai cực khó chịu. Nhưng đối với Nam Tầm mà nói, sau khi nghe nhiều Trùng ngữ như vậy, đây quả thực là tiếng trời!
Nam Tầm bình tĩnh giải thích: "Trăm năm trước, chiến thần Ge của loài người đồng quy vu tận với nữ vương Trùng tộc ở nơi này. Tôi muốn đến xem nơi Ge tử trận, bây giờ đã thấy rồi. Có thể chết cùng nơi với ngài ấy, tôi chết cũng không tiếc nữa."
Nếu không có Ge tiêu diệt nữ vương Trùng tộc, sẽ không có vị tân Trùng vương này ra đời. Cho nên vị Trùng vương này hẳn là không có hận thù sâu đậm với Ge, nói không chừng còn từng lén lút biết ơn ngài ấy.
Lại nói, Nam Tầm chủ động nhắc tới Ge, cũng là vì muốn thăm dò tình hình. Chỉ tiếc đối phương nghe xong lời này không hề có phản ứng.
Không tìm được bất cứ tin tức gì, Nam Tầm theo kế hoạch bắt đầu nịnh hót: "Nếu đều phải chết, đương nhiên muốn trước khi chết được chiêm ngưỡng tân Trùng vương vĩ đại của Trùng tộc. Bệ hạ, có thể để tôi chiêm ngưỡng dung nhan tôn quý của ngài, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của tôi không?"
Trùng vương trầm mặc đến lạ rất lâu, qua hồi lâu hắn mới khàn giọng hỏi: "Ngươi vì Ge tới? Ngươi là gì của hắn?"
Ánh mắt Nam Tầm lấp lánh.
Trùng vương thế mà chủ động nhắc tới Ge? Có hi vọng!
"Tôi lớn lên với sự tích về ngài ấy, ngài ấy là thần tượng của tôi." Nam Tầm nói: "Nguyên soái đại nhân lấy việc tiêu diệt Trùng tộc làm mục tiêu cả đời, tôi cũng vậy. Chỉ tiếc lần này tôi bại rồi."
"Ngươi hẳn phải chết trận." Trùng vương lạnh lùng thốt, cùng với chất giọng khàn khàn, làm cho người ta cảm thấy âm trầm.
Nam Tầm nói: "Để tôi gặp ngài, sau khi gặp tôi sẽ tự tử."
Nói xong lời tinh vi này, Nam Tầm lập tức nói với Tiểu Bát: "Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, ta cảm thấy bắt giặc phải bắt vua trước. Cho nên chốc nữa gặp được Trùng vương, ngươi giúp ta đối phó nó đi. Đây là thế giới cấp cao, ngươi làm chút mờ ám hẳn là không thành vấn đề chứ? Như là ngươi giúp ta làm cho hắn đứng hình vài giây."
Tiểu Bát:...
"Thân ái, chờ ngươi nhìn thấy Trùng vương rồi, nếu còn suy nghĩ như vậy, ta sẽ giúp ngươi."
Có lời của Tiểu Bát, Nam Tầm tức khắc thẳng lưng ưỡn ngực.
Chờ cô cứu được đại Boss, nói không chừng giá trị ác niệm sẽ giảm "đùng" một cái 40 50, dù sao đây cũng là ơn cứu mạng đấy.
Chờ khi cửa lớn tinh thạch trước mặt mở rầm một tiếng, Nam Tầm lập tức căng chặt thần kinh, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Trùng tướng không vào, nó ngồi canh ngoài cửa, phát ra tiếng cười "răng rắc" ngây ngô đặc trưng của đám trùng.
Bệ hạ thế mà chủ động mở cửa, sức hút của giống cái này quả nhiên rất lớn ha!
Nam Tầm bị móng vuốt gấp không chờ nổi của Trùng tướng đẩy vào, sau đó sáu chân của Trùng tướng cùng sử dụng, đóng cửa tinh thạch lại.
Cung điện của Trùng vương còn tối hơn ngoài tổ trùng một chút. Trừ mặt tường thứ nhất dựa vào trong kia, những mặt tường còn lại cùng với đồ dùng trong nhà làm bằng tinh thạch đen đều được xử lý đặc thù, không hề lòe sáng, cho nên có vẻ càng tối tăm.
Nhưng ánh sáng trên mặt tường nơi xa đủ để người ta nhìn thấy mọi vật, thậm chí vì nguồn sáng quá xa, những vật dụng ở bên kia cũng hắt về chỗ Nam Tầm những bóng đen thật lớn.
Nam Tầm dạo bước trong ánh sáng nhập nhòe, giày bó kim loại mềm đạp lên tinh thạch phát ra từng tiếng "cộp cộp cộp".
Đi hồi lâu, Nam Tầm bỗng dừng lại bước chân. Cô thấy được trên mặt đất cách mình không xa, bóng của một con côn trùng đang mở sáu cái chân khổng lồ.
Cô thậm chí thấy được giữa mấy cái chân đối xứng một cái... Đầu người.
Không sai, đó chính là đầu người.