Nam Tầm:!
Đầu óc Nam Tầm chết máy một giây.
Trước có hỏi Ge muốn giao phối với cô phải không, thật ra lúc đó chỉ đang nói giỡn. Từ đầu cô đã không cảm thấy Ge sẽ giao phối với cô, dù sao thì đến cả cơ thể mình hắn còn chẳng chấp nhận nổi, nói chi nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái?
Giao phối, sau đó sinh ra một đống trùng ư?
Ọe! Không được! Chỉ mình Ge còn được, chứ cô cứ nghĩ đến một đám kiến con bò tới bò lui trước mặt mình, là lại có cảm giác có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Đương nhiên có Tiểu Bát ở đây, cô không có khả năng lại đẻ trứng. Có điều trái tim cô còn chưa cứng cáp đến độ lăn lộn với đại Boss nửa người nửa trùng.
Ôm ôm ấp ấp, hôn hôn gì đó cô còn chấp nhận được, nhưng để tiến thêm một bước nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Không có cửa đâu! Cửa sổ càng không!
Chỉ là, xét thấy Ge bây giờ trái tim pha lê, Nam Tầm không trực tiếp từ chối thẳng thừng.
"Ge, chúng ta không nên yêu đương trước, rồi mới tiến tới bước đó sao?" Nam Tầm hỏi ngược lại.
Trùng vương rõ ràng hơi sửng sốt, không khỏi lẩm bẩm vài chữ: "Yêu đương? Yêu đương..."
Nam Tầm gật đầu: "Đúng vậy, như bây giờ này, chúng ta cùng nắm tay đi dạo, đi ngắm phong cảnh, tâm sự hàn huyên gì đó. Chờ đến một mức độ nhất định rồi, chúng ta lại suy xét chuyện khác."
Thấy hắn còn ngẩn người, Nam Tầm nhịn không được dùng tay còn lại chọc chọc cánh tay hắn, nói sang chuyện khác: "Ge, chúng ta khó lắm mới ra ngoài một chuyến, vậy ngài làm hướng dẫn viên du lịch dẫn tôi đi dạo xung quanh đi."
"... Được." Trùng vương đáp.
Hắn nắm tay cô đi, lang thang không mục đích. Hắn dường như rất thích cảm giác này.
Thế nhưng Nam Tầm không thích á.
Đối phương đi bằng bốn chân, cô chỉ có mỗi hai cái đùi, cô phải chạy bước lớn mới đuổi kịp bước chân Ge. Hơn nữa không biết Ge đang nghĩ gì, tâm thần như lên mây, căn bản không phát hiện chuyện này.
Nam Tầm đột nhiên ngừng lại: "Ge, ngài không cảm thấy cứ đi như vậy, đi đến trời toang đất sụp cũng không tới được đích sao?"
Trùng vương cũng dừng lại, nửa người trên nghiêng về phía Nam Tầm, nghiêm túc trưng cầu ý cô: "Có phải đi chậm quá không? Ta chỉ sợ cô mệt. Nếu cô không sợ mệt, chúng ta có thể tăng tốc độ."
Nam Tầm:...
Cô đã nhắc trắng ra vậy rồi, thế mà Ge còn đáp được câu như thế. Nam Tầm tỏ vẻ tâm thực mệt.
Vì thế, Nam Tầm trực tiếp hỏi hắn: "Ngài không biết cõng tôi đi à?"
Nghe được lời này, ánh mắt Trùng vương tức khắc trở nên vi diệu: "Cô nói, bắt ta cõng cô?"
Nam Tầm thấy phản ứng của hắn, không khỏi hỏi: "Cõng tôi rất hạ giá à? Ngài là Trùng vương, cho nên không thể cõng tôi?"
Trùng vương ý vị sâu xa nhìn cô, bỗng dưng quỵ bốn chân trùng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Lên đi."
Nam Tầm nghe ra được sự bất đắc dĩ từ tiếng nói khàn khàn trầm thấp kia.
Khóe miệng cô hơi giương, không khách khí bò lên lưng hắn.
Bởi vì nửa người của hắn vẫn luôn đứng thẳng, cho nên thân trên và bụng trùng hình thành một góc 90 độ. Nam Tầm tách hai chân, vừa vặn ngồi lên điểm giao tiếp giữa lưng và bụng trùng, hai cặp đùi lười biếng rủ xuống hai bên eo hắn, còn đung đa đung đưa.
Nam Tầm nhìn tai Ge, vành tai đỏ rực, cần cổ cũng hơi đỏ ửng.
Cô cảm thấy vô cùng hiếm lạ, Ge biến thành Trùng vương có vẻ rất dễ thẹn thùng. Hứ, cứ như cô không thuần khiết lắm ấy.
"Cố Khuynh, ngồi cho chắc, chúng ta phải lên không trung." Trùng vương đột nhiên nói.
Lời này vừa thốt, cô gái phía sau lập tức duỗi tay ôm lấy vai hắn, khá là tự giác.
Cơ thể Trùng vương cứng đờ, môi mỏng mím chặt muốn chết.
Ngay sau đó, một người một trùng lao về phía không trung.
Tiểu Bát bất thình lình báo cáo: "Thân ái, bởi vì bài ca âu yếm hết bài này đến bài khác vừa rồi của ngươi, giá trị ác niệm của đại Boss đã giảm 3 điểm."
Nam Tầm buồn bực: "Đừng nói oan ta à, ta chỉ nói một câu âu yếm."
Tiểu Bát: "Để gia phổ cập kiến thức cho ngươi, khi giống cái nói muốn cưỡi một giống đực, tức là đang nói, nó muốn giao phối. Hiện tại giống đực của Trùng tộc đang thiếu đúng không, nên là rất nhiều con cái vừa nói xong đã bắt đầu dùng sức, trực tiếp cưỡi lên lưng con đực. Há há, vừa rồi ngươi thật ra đang nói với đại Boss ngươi muốn giao phối với hắn. Chậc, mới vừa từ chối lời mời của người ta xong, nháy mắt đã mời lại hắn."
Nam Tầm:...
"Ta mẹ nó không biết mà, Ge khẳng định cũng rõ là ta nói sai. Hơn nữa Tiểu Bát, ngươi có chắc mình không nói ngược đấy chứ? Không phải giống đực nên nói muốn cưỡi giống cái à?"
Tiểu Bát: "Ôi trời ơi, ngươi thật đen tối."
Nam Tầm:...
Tiểu Bát: "Ở Trùng tộc, giống cái mới là thứ chiếm vị trí chủ đạo. Giống cái cưỡi lên lưng giống đực, rồi hai con cùng bay lên không trung, sau đó ở giữa không trung hoàn thành việc giao phối. Giống đực phụ trách cày cấy, giống cái thì phải không ngừng phóng thích sóng linh năng, giữ cho bọn nó ở giữa không trung không rơi."
Nam Tầm hiếu kỳ: "Sao phải giao phối trên không trung?"
Tiểu Bát: "Đời tổ tiên truyền xuống, trước kia nữ vương cũng là như vậy. Nữ vương bay lên trên tổ trùng, vô số giống đực bay tới. Ta đoán rằng, có thể do động tác độ khó cao sẽ tăng tỷ lệ đẻ trứng?"
Nam Tầm: "... Hai ngày tới ta vẫn nên ngồi yên trong điện không ra ngoài. Ta sợ đi đâu cũng đều thấy hình ảnh bất nhã."
Nhưng Nam Tầm vừa nói xong lời này, cô đã thấy ngay một cảnh tượng bất nhã.
Trên không một ngọn núi thạch tinh màu, có một đực một cái đang vừa bay vừa gì gì đó đó, hình ảnh tương đối cay mắt.
Nam Tầm vội vùi đầu vào cổ Trùng vương, nói nhỏ: "Ge, chúng ta vòng qua đi, đừng quấy rầy chúng nó."
Vành tai Ge nháy mắt lại đỏ thêm, hắn thấp giọng giải thích: "Đây là hiện tượng sinh lý bình thường của Trùng tộc, cho dù bị người khác thấy chúng cũng sẽ không xấu hổ."
Sau đó Ge liền quang minh chính đại cõng Nam Tầm bay qua trước mặt đôi trùng đang làm chuyện bất nhã nào đó.
Nam Tầm trộm nhìn thoáng qua, lại lập tức dời mắt.
Tình hình chiến đấu thật kịch liệt, độ khó cũng thật cao. Tóm lại là, cay mắt!
Trùng vương mang Nam Tầm bay rất lâu, rốt cuộc xuyên qua mảnh rừng tinh thạch màu. Tinh thạch trên núi phía trước ngày càng ít, bề mặt cũng trở nên gồ ghề lồi lõm.
Nam Tầm nhận thấy không khí chung quanh dần trở nên nóng nực, càng đến gần phía trước, cảm giác này càng rõ ràng.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một cái hố cực lớn, bên trong có dung nham chầm chậm dập dềnh. Một màu đỏ rực, chỉ là nhìn thôi, mà đã thấy da thịt bỏng cháy, tóc hóa tro tàn.
"Ge, đây là..."
Đôi mắt băng lam của Ge phản chiếu ánh dung nham rực lửa, lạnh lẽo trong mắt tản đi, dần thay bằng nhiệt độ nóng rực.
"Đây là hố lửa của Trùng tộc." Hắn nhàn nhạt nói: "Ta từng nhảy xuống đó, bị nung khô suốt ba ngày ba đêm."
Nam Tầm nghĩ đến cảm giác bị liệt hỏa đốt cháy, không khỏi rùng mình, lẳng lặng ôm chặt hắn.
"Ta còn nhớ rõ cảm giác sống không bằng chết lúc ấy. Khi đó chỉ cảm thấy, tồn tại là một sự sỉ nhục, cho nên ta muốn chết bằng mọi giá."
"Ge, ngài không làm gì sai, cho nên đừng tìm chết. Ngài có quyền được sống." Nam Tầm nói.
Rõ ràng đang an ủi, sao hai chữ "tìm chết" lại nghe hài vậy chứ?
Ấn đường Ge nhíu lại, tà tà liếc cô: "Bây giờ đã không tìm chết nữa rồi."
Nam Tầm "ồ" một tiếng, sờ mấy sợi tóc màu đay hơi xoăn của Ge, bỗng tò mò hỏi hắn: "Ge, lúc ấy ngài dục hỏa trùng sinh, xong rồi sau đó có phải đầu ngài bị trọc không?"
Ge:...