Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nam Tầm nghiêm trang giải thích: "Tôi thật sự chỉ tò mò, từ góc độ vật lý mà nói, tại một nơi nhiệt độ cao thế này, tóc khẳng định sẽ bị đốt thành tro."
Ge đen mặt trả lời: "Từ góc độ vật lý, cơ thể ta cũng nên bị đốt thành tro từ lâu mới đúng. Sao ta còn chưa chết?"
Nói xong, hắn dứt luôn một cọng tóc trên đầu đưa cho Nam Tầm: "Nếu cô có thể kéo đứt tóc ta, ta sẽ nhường vị trí Trùng vương lại cho cô."
Nam Tầm thầm nghĩ: Ngài có nhường tôi cũng chẳng thèm.
Cô nhận lấy sợi tóc mỏng mà thô gấp đôi người thường, đặt trong tay vân vê, lại kéo kéo, giật lên, giật xuống, kéo trái, kéo phải, thế mà kéo không đứt, thậm chí còn siết đau tay cô.
"Ge, đây có thật là tóc ngài, mà không phải dây thép ngài lén biến ra chứ?" Nam Tầm nghi ngờ hỏi.
"Là tóc ta." Ge nghiến răng nghiến lợi: "Tóc ta cứng hơn dây thép nhiều, còn chịu lửa chịu nhiệt cao."
"Vậy thì Ge, lúc ngài vừa ra khỏi dung nham là tóc vẫn còn đấy hả?"
"... Cũ không còn, nhưng tóc mới dài ra rất nhanh, cực nhanh!" Ge nhấn mạnh hai chữ cuối.
Song Nam Tầm trực tiếp xem nhẹ.
"Ai nha, tức là lúc mới ra ngài đầu trọc thật đúng không, hì hì hì, đầu trọc bóng loáng..." Nam Tầm vốn muốn cười to, nhưng nào há miệng lớn vậy được, cuối cùng biến thành tiếng cười hì hì rợn tóc gáy.
Ge hít một hơi thật sâu: "Cố Khuynh, đã có ai nói với cô, tiếng cười của cô rất khó nghe?"
Tiếng cười của Nam Tầm đột nhiên im bặt: "Chưa, bởi trước kia tôi chưa từng cười với người khác. Ngài là người đầu tiên."
Ge vốn dĩ nghẹn một bụng buồn bực, nào ngờ bất thình lình bị lời âu yếm của Nam Tầm đổ đầy, cơn buồn bực bay trong nháy mắt.
"Ge, tôi cười thật sự rất khó nghe à?" Nam Tầm ghìm cổ hắn, hỏi.
Giọng nói khàn khàn của Ge không tự giác mềm đi một ít, sửa lời: "Không khó nghe, ta thích. Về sau cô cứ cười thoải mái."
Nam Tầm lập tức thoải mái: "Hì hì hì... Ge, ngài thật tốt."
Ge cõng Nam Tầm bay qua trên đỉnh hố lửa. Nam Tầm cúi đầu liếc dòng dung nham cuồn cuộn sôi sục phía dưới, không khỏi nuốt nước miếng.
Từ đây mà ngã xuống thì toi rồi. Cô không phải đại Boss, rơi vào chắc chắn sẽ bị đốt thành tro.
Nghĩ như vậy, Nam Tầm tức khắc kẹp chặt eo Ge, hai tay đổi thành ôm sát cổ hắn.
Ge bị cô siết không thể không ngẩng đầu, gần như không nhìn thấy được đường phía trước.
"Cố Khuynh, nếu tay cô còn siết thêm nữa, ta sẽ không thở được."
Nam Tầm đúng lý hợp tình: "Không phải ngài vẫn thở không cần oxy sao? Siết không gãy là được."
Ge: "Đừng nghịch, cô có thể buộc chặt chân, nhưng hãy thả lỏng tay ra chút. Cô thế này ta không nhìn được đường phía trước, bởi vì mắt đang nhìn lên trời."
Nam Tầm nghe hắn nói thật sự tức giận, quả thực buông lỏng hai tay đang đày đọa cổ hắn, đổi thành ôm ngực. Sau đó nâng hai chân, quấn một vòng quanh eo hắn.
Ge hơi cúi đầu liếc nhìn. Hắn cảm nhận được rõ ràng đôi chân mềm mại mang giày kim loại của cô quấn quanh eo hắn, gắt gao móc vào nhau, lại gắt gao dán trên trùng bụng của hắn.
Xuống chút nữa thôi, có khả năng sẽ đụng tới bộ phận xấu hổ nào đó.
Ge nghĩ nghĩ, liền tăng nhanh tốc bộ phi hành.
"Cái hố lửa này thật lớn quá. Ge, vì sao ở đây lại có một hố lửa lớn như vậy? Dung nham sẽ không đột ngột phun trào như núi lửa đó chứ?" Nam Tầm vừa cảm thán vừa như tò mò.
Ge trở nên cực kỳ kiên nhẫn, giải thích: "Sẽ không, địa thế nơi này rất thấp, sẽ không phun trào. Nó sẽ chỉ dâng cao hoặc rút thấp, giống như sự chuyển động của thủy triều. Cho dù dung nham có dâng cao đến đâu thì đều không thể trào ra khỏi hố lửa này được."
"Cảnh tượng thật tráng lệ, nhưng mà nóng quá, chúng ta mau mau bay đi thôi."
Ge "ừ" một tiếng.
"Ge, cơ thể ngài lạ ghê. Tôi đã sắp bị nướng chín rồi, sao da ngài vẫn lạnh buốt thế này?" Nam Tầm nhịn không được dán mặt lên lưng hắn cọ cọ, than: "Thật mát mẻ, thật thoải mái nha!"
Cái hố lửa khổng lồ này nóng đến mấy cũng chưa làm Ge thấy bỏng người. Thế nhưng cái mặt nhỏ đang cọ qua cọ lại trên lưng khiến hắn đột nhiên cảm thấy, nơi bị cọ như nổi lên một ngọn lửa, còn mãnh liệt hơn cả dung nham phía dưới, đang chậm rãi đốt cháy toàn thân hắn.
Sau đó, nơi xấu hổ nào đó không cẩn thận lại phồng lên.
May còn có cái "tạp dề" rách che chắn.
"Rốt cuộc cũng qua được hố lửa to bự này! Tôi sắp nóng chết rồi!" Sau lưng, cơ thể căng chặt của Nam Tầm bỗng chốc thả lỏng, ôm chẳng chặt vậy nữa, hai chân quanh eo trong lúc lơ đãng cũng buông ra.
Kết quả Nam Tầm không cẩn thận đá trúng chiếc "tạp dề" giản dị, "tạp dề" cứ thế mà rơi xuống.
Rớt.
Rớt vào hố lửa, "phực" một tiếng, không còn tăm hơi.
Nam Tầm tận mắt nhìn thấy thảm trạng xảy ra, có hơi tiếc nuối nói: "Trời ạ, quần áo của tôi... Vì bộ quân phục thiếu tướng này, ngài có biết tôi phải trả giá những gì không? Nó cứ như vậy bị đốt thành tro, thật không tin được."
Mặt Ge âm trầm: "Cho nên, trách ai được?"
Hình như là chân cô đá nó rớt đấy?
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là hắn không còn quần lót!
Ge cúi đầu nhìn nơi nào đó ở trùng bụng, phấn chấn bừng bừng, đến chính hắn nhìn cũng phải sợ.
Nam Tầm xị mặt nghiêm túc nói: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi không cẩn thận đá rớt. Nhưng ngài thử để tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải ngài nhất quyết cướp áo của tôi, bây giờ nó vẫn còn nằm ngay ngắn trên người tôi đó. Ngài nói xem nó sẽ rớt sao? Tôi làm tù binh của ngài dễ dàng lắm sao, đến cả quần áo thay khi tắm cũng không có, một bộ duy nhất đều bị ngài đoạt mất."
Ge không phản bác. Hắn chột dạ, hắn đuối lý.
Nam Tầm tiếp tục lầm bầm: "Hành tinh này giàu có như thế, đến một cục tinh thạch bất kì cầm ra ngoài cũng đổi được một đống tiền. Thế nhưng khoa học kỹ thuật của Trùng tộc quá lạc hậu, à không đúng, cái gì mà khoa học kỹ thuật chứ, đến cả xã hội nguyên thủy còn kém xa. Bởi vì ở đây đến cả quần áo cũng không có."
Ge:...
Ge chợt nghĩ, tuy tù binh này khá lắm chuyện, nhưng thỉnh thoảng thỏa mãn vài yêu cầu nho nhỏ của cô vẫn có thể. Cho nên, ngày mai hắn có nên đi một chuyến xa nhà?
***
Sau đó, Ge tiếp tục đưa Nam Tầm đi tham quan sông băng Trùng tộc, còn có rãnh núi sâu nhất.
Nam Tầm vốn muốn xuống khỏi lưng hắn, ngó một chút vách núi khe sâu, dù sao đây cũng là nơi đại Boss từng tìm chết.
Chỉ là Ge nhìn trùng bụng của mình, sau đó vẫn không cho cô chân chạm đất, phong cảnh nào cũng là thưởng thức trên không.
"Cố Khuynh, chúng ta phải về rồi." Ge bắt đầu đi đường vòng trở về.
"Ge, sau này chúng ta thường xuyên ra ngoài đi dạo đi, không khí bên ngoài thật tốt biết bao." Nam Tầm chọc chọc vai hắn dụ dỗ.
Ge ậm ừ đồng ý.
Đại Boss trần trụi cõng tù binh của mình về tổ trùng. Bởi vì không có áo che, đại Boss bay rất nhanh giữa không trung, sợ mấy con trùng nhìn thấy thứ gì không nên thấy. Hắn cũng không cho Nam Tầm từ trên lưng xuống, bởi hắn còn sợ cô gái này nhìn thấy hơn.
***
Vừa về tới cung điện, Ge lập tức thả Nam Tầm, bốn chân nhanh chóng bước đến trước bàn ăn, sau đó nghiêm trang ngồi vào chiếc ghế siêu lớn của mình.
Có bàn che chắn, qua một hồi nữa, hẳn là có thể trở lại bình thường.
Làm Trùng vương, đây là giây phút Ge cảm thấy xấu hổ đã đạt đến đỉnh điểm.