Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nụ hôn đã dứt, Ge còn chưa chịu đứng dậy. Hắn vẫn giữ nguyên động tác khom lưng, thấp giọng hỏi Nam Tầm: "Cô cảm thấy tẹo này đã đủ chưa?"
Nam Tầm xem thấu ý đồ của hắn, vội vàng che miệng mình, ồm ồm nói: "Đủ rồi đủ rồi. Ngài đi nhanh đi, nếu lo thật cho tôi thì hãy mau về."
Ge dừng một chút, nhưng cũng không lùi bước mà bất chấp tất cả đẩy tay cô đang che miệng, kiên định không cho kháng nghị, cúi đầu hôn thêm một cái thật sâu.
Hôn xong, hắn còn không biết xấu hổ nói: "Ta vì nghĩ cho an toàn của cô thôi."
Nam Tầm:...
"Ngoan ngoãn chờ ta trở lại, ta sẽ mang thứ tốt trở về."
Ge vẻ mặt thỏa mãn rời đi, sống lưng thẳng tắp. Cho dù là đi bằng bốn chân sâu, tư thế cũng tương đối ưu nhã.
Nam Tầm sờ sờ miệng mình, xuýt xoa một tiếng. Vừa rồi hình như bị cắn sứt da, không biết mùi có chui vào được vết thương hay không, như vậy thì thời gian có thể kéo dài lâu hơn nữa.
***
Ngoài tổ, vị vua vĩ đại của Trùng tộc rốt cuộc muốn đích thân mở động trùng. Đây là lần đầu tiên Trùng vương dẫn dắt đám trùng du hành, đối với toàn bộ Trùng tộc mà nói là thời khắc huy hoàng đáng kích động nhất.
Trùng tộc đứng chật kín đen nghìn nghịt ngoài tổ, liếc một cái không thấy cuối.
Nam Tầm một mình ngồi trong điện, nhìn xuống đám đông bên ngoài từ cửa sổ.
Tuy rằng biết số lượng Trùng tộc không ít, nhưng đây dường như là lần đầu tiên cô được chứng kiến cảnh tất cả trùng binh trùng tướng của vương quốc cùng tề tựu một chỗ, đồng loạt ngẩng đầu về phía vua của chúng nó.
Đám trùng hội tụ có trật tự nơi đây với số lượng khổng lồ, ngó qua rất là dọa người.
Tiểu Bát thét chói tai a a: "Thân ái, đừng nhìn nữa được không. Nhiều trùng quá, ta nhìn căng hết cả da đầu rồi!"
Nam Tầm: "Đơn giản, ngươi che năm thức lại đi."
Tiểu Bát:...
Quỷ hẹp hòi. Chắc chắn còn ghi thù lần trước hai người chụt chụt mà nó không tránh đi, cho nên cố tình để nó xem đại quân trùng. Biết rõ nó ghét côn trùng nhất lại còn...
"Bây giờ ngươi nhìn mấy con trùng không còn thấy ghê tởm nữa à? Gia nhớ hồi trước ngươi rợn đến sắp ói cả ra mà ta." Tiểu Bát tò mò hỏi.
Ánh mắt Nam Tầm suốt quá trình đều dừng trên Ge nửa người nửa trùng,giọng nói không tự giác trầm xuống. Cô nói: "Từ khi biết hắn là Trùng vương, cảm giác sợ hãi ghê tởm đã phai bớt rồi. Ta cảm thấy Ge cực kỳ anh tuấn."
Tiểu Bát giật mình: "Nam Tầm này, khả năng tiếp thu của ngươi hiện giờ thật sự ngày càng mạnh đó. Ta nhớ rõ thế giới thứ nhất ngươi nhìn thấy thú thể của Yêu Vương mà gào thét lâu lắm cơ, lỗ tai ta sắp điếc tới nơi luôn."
Nói rồi, Tiểu Bát hơi nghi ngờ hỏi: "Ta phát hiện thái độ công lược đại Boss của ngươi trở nên ngày càng tích cực, nhất là thế giới này, tích cực đến mức gia cũng không nhận ra ngươi. Hơn nữa ta luôn cảm thấy ngươi có thiện cảm kỳ lạ với đại Boss."
Nam Tầm hít một hơi: "Tiểu Bát à."
Tiểu Bái: "Hả?"
"Ngươi nói xem, lúc ta lười biếng tiêu cực thì ngươi lải nhải nửa ngày vẽ vời các loại tương lai tươi sáng, dụ ta tích cực hướng về phía trước. Chờ bây giờ ta thật sự trở nên tích cực rồi, ngươi lại tiếp tục lải nhải. Ta phải biểu hiện như thế nào ngươi mới vừa lòng đây, hửm?"
Tiểu Bát:...
"Ta, ta ta ta... Ta chỉ lo lắng cho ngươi mà. Tuy ngươi nhập vai, rồi lại tỉnh táo nhanh đến độ làm ta líu lưỡi. Nhưng thế giới trước ngươi cũng đã nói với ta, tình cảm là từ hai phía, lúc ngươi nhập vai cũng phải dâng hiến tình cảm mình. Ta sợ ngày nào đó ngươi nhập vai quá sâu sẽ không ra được."
[Bánh bao: Recommend mọi người nghe bài "Nhập vai quá sâu" của Nữ Thần =))).]
Giọng điệu Nam Tầm lạnh căm căm: "Đã nói sẽ không rồi. Hơn nữa, tại sao thế giới này ta tích cực như vậy, ngươi không biết hả? Sao ngươi đã quên nhanh như thế, ngươi từng hứa với ta chuyện gì rồi?"
Đầu óc Tiểu Bát rà quét thật nhanh, lập tức trả lời: "Không quên mà, gia hứa cho người ở lại thế giới này một trăm năm."
Nam Tầm: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem."
Tiểu Bát đang muốn nói tiếp, Nam Tầm lại đột nhiên thở dài: "Ngươi nghĩ trước đi, lát nữa hẵng nói cho ta. Bây giờ Ge sắp xuất phát rồi, chúng ta đừng nói chuyện."
Tiểu Bát:...
Hai chuyện này có gì mâu thuẫn sao? Ngươi xem của ngươi, ta nói của ta a!
...
Đám trùng cho rằng Trùng vương mang theo trùng binh trùng tướng đi tìm loài người đánh lộn. Nhưng lần nhảy vọt này Trùng vương chỉ dẫn theo mười con Trùng tướng với mười con trùng binh, hoàn toàn không giống như đi oánh nhau.
Chẳng qua Trùng vương thật là lợi hại. Những lần nhảy vọt thế này, bọn nó phải tụ tập cả trăm thậm chí cả ngàn con trùng binh trùng tướng mới có thể hoàn thành. Ấy vậy Trùng vương chỉ cần mang mấy con trùng lại có thể liên tục nhảy vọt!
Hai mươi con chồng lên nhau, Ge bay lên đỉnh chúng nó.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu hướng lên trời, đôi mắt xanh băng biến thành xanh đậm.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một lỗ trùng thăm thẳm đen kịt thật lớn đang xoay tròn.
Nhóm trùng kết thành quả cầu bay vào lỗ đen dưới sự dẫn dắt của Trùng vương. Rất nhanh, lỗ đen không đáy bao phủ sự tồn tại của chúng, dần dần, lỗ trùng biến mất hoàn toàn. Hết thảy dường như chỉ là cơn ảo giác.
Nam Tầm không khỏi than một tiếng: "Thật thần kỳ! Khi xưa Ge là nhân loại cao cấp bậc SSS, sau khi trở thành Trùng vương, linh năng của hắn nhất định cực kỳ cường đại."
Tiểu Bát lập tức trả lời: "Không thì sao. Nữ vương đời trước mở lỗ sâu đều cần hàng trăm hàng ngàn con cùng phát sóng linh năng, thế nhưng một mình đại Boss đã có thể mở lỗ sâu rồi."
Nam Tầm cảm thán: "Ta biết mà, hắn lợi hại nhất! Hắn mang đám trùng này đi, hẳn là muốn để bọn nó giúp khuân vác. Ge nói muốn đến hành tinh loài người mua đồ."
Tiểu Bát: "Đại Boss lại không có tiền, hắn dùng cái gì để mua? Hơn nữa dáng vẻ của hắn vừa xuất hiện đã đủ hù chết người ta có được không."
Nam Tầm: "Dùng tinh thạch màu đó, tinh thạch màu ở đây đối với con người mà nói là hàng xa xỉ."
Hơi dừng, Nam Tầm hỏi tới việc chính: "Tiểu Bát, chuyện vừa rồi bảo ngươi nhớ lại, ngươi đã nghĩ ra chưa?"
Tiểu Bát nghẹn: "Thật là, gia giống thú thú đãng trí lắm sao, gia từ trước tới giờ đều nhất ngôn cửu đỉnh. Còn không phải thành công giành được giá trị công đức ở thế giới này thì mang ngươi về thăm thế giới của ngươi hoặc về thế giới thứ nhất à. Gia đều nhớ kỹ đó, chỉ là vừa rồi gia không biết ngươi đang hỏi về cái này, cho nên không nói thôi."
Nam Tầm: "Ha hả, nhớ là được."
Tiểu Bát khụ khụ: "Yên tâm đi, gia sẽ không nuốt lời. Nhưng mà Nam Tầm, vẫn là câu kia, đừng bao giờ nhập vai quá sâu nha. Nếu không gia sẽ ——"
Nam Tầm không để bụng: "Nếu không ngươi muốn thế nào?"
Tiểu Bát hừ hừ: "Gia vẫn luôn chưa nói với ngươi, vì phòng ngừa chuyện không hay xảy ra, trước khi làm nhiệm vụ gia đã chuẩn bị sẵn một ít nước Vong Tình. Nếu ngươi rơi vào thật, gia sẽ trộm đút ngươi uống."
Ánh mắt Nam Tầm khẽ động: "Ngươi đang nghiêm túc? Chỗ ngươi thật sự có nước Vong Tình?"
"Đương nhiên."
Nam Tầm đột nhiên âm trầm nói: "Nếu ngươi dám trộm đút ta uống, ta thật sự sẽ giết chết ngươi. Không ai có quyền cướp đoạt ký ức của người khác, bất kể đoạn ký ức này ngọt ngào hay đắng cay."
Tiểu Bát rùng cả mình, "ây da" một tiếng: "Ta biết, đây chỉ để phòng ngừa thôi, gia mới không làm loại chuyện này đâu."
Nam Tầm có được lời này, hai mắt nhìn ra tinh núi thạch màu chập trùng nơi xa, bắt đầu ngồi phát ngốc.
Tiểu Bát thở dài trong lòng. Nó ở cùng Nam Tầm lâu vậy rồi, từ góc độ nào đó cũng xem như càng ngày càng hiểu biết cô, nhưng có đôi khi nó lại không rõ trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Quả nhiên là lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể?
Con người thật phức tạp, mà phụ nữ là phức tạp nhất.