Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nam Tầm suýt bật thốt lên "Huyết Minh".
Có điều rất nhanh tròng mắt Ge nhạt dần, màu đỏ loang lổ lại hội tụ thành những tia mảnh. Đồng tử sống lại màu xanh băng, trong suốt sáng ngời; mà hai tia đỏ vẫn như trước nằm lặng im bên trong.
Ánh mắt Ge dừng trên người Nam Tầm, đầu tiên là mê mang, tiếp theo liền tỉnh táo.
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Nam Tầm nửa ngày.
Nam Tầm chẳng hiểu sao bỗng thấy hồi hộp, cô cảm thấy Ge lúc này có vẻ khá xa lạ, ngoài xa lạ còn mang cảm giác quen thuộc.
Ge chợt thu tầm mắt, ngược lại dừng trên đôi chân của mình.
Nam Tầm cũng theo đó nhìn qua, vừa lơ đãng đã thấy nơi không nên nhìn. Mặt cô đỏ lên, không khỏi xấu hổ xoay người.
Ge thấy phản ứng của Nam Tầm qua khoé mắt, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
Hắn bất ngờ đứng dậy, trần truồng xuống giường. Sau đó từ trong đống quần áo của Nam Tầm tìm ra được một chiếc quần váy, trực tiếp xé xuống một nửa quấn tùy ý quanh người, tựa như bọc khăn sau khi tắm.
"Cố Khuynh." Hắn đột nhiên nhìn sang cô gái đang quay lưng về phía hắn, gọi một tiếng.
Nam Tầm quay ngoắt đầu lại.
Giọng Ge!
Giọng Ge đã thay đổi, chất giọng trở nên trầm thấp trời sinh lạnh nhạt, không phải là tiếng khàn khàn chói tai kia nữa. Đây là... là giọng nói vốn có của Ge!
Ge nhìn cô, lặp lại lần nữa: "Cố Khuynh, lại đây."
Nam Tầm nghe lời này, hai chân đã tự động di chuyển trước khi kịp suy nghĩ. Cô vừa mới đến trước mặt người đàn ông đã bị hắn ôm chầm vào ngực.
Ge ôm cô thật chặt, ghé bên tai cô nói bằng giọng trầm thấp thong dong, vô cùng ôn nhu: "Xin lỗi, mấy ngày nay đã dọa em rồi."
Tuy rằng vẫn luôn ngủ say, nhưng ý thức của hắn thực tỉnh táo. Hắn cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang biến hóa, cũng có thể nghe được Cố Khuynh đang gọi hắn, nhưng hắn không cách nào mở miệng đáp lại.
Mấy ngày nay, toàn bộ những chuyện lớn lớn bé bé trong hơn trăm năm từ khi hắn ra đời đều xuất hiện một lần trong đầu hắn. Khi còn nhỏ huấn luyện gian khổ; trong trường quân đội thành tích xuất sắc; còn có nhập quân đội đế quốc liên minh tham gia các loại chiến dịch; từ một tân binh nhỏ nhoi đã bò lên chức Nguyên soái uy quyền tối cao trong quân đội như thế nào.
Cùng với... trận chiến cuối cùng làm hắn vô cùng tiếc nuối, hắn và nữ vương Trùng tộc đồng quy vu tận, cho đến cuối cùng biến dị thành quái vật nửa người nửa trùng, hắn đã ghê tởm chính mình thế nào, muốn giết lại giết không chết bản thân ra sao.
Về sau hắn phát hiện, những năm tháng đó tuy oanh liệt, nhưng cũng mơ hồ mờ nhạt. Chỉ từ sau khi Cố Khuynh xuất hiện, đoạn thời gian có cô làm bạn lại... rõ ràng đến thế.
Trong đầu hắn tất cả đều là dáng vẻ Cố Khuynh lạnh mặt cố gắng nhếch cao khóe miệng, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Vinh quang của hắn có rất nhiều người nguyện cùng chia sẻ, thế nhưng người nguyện chia sẻ thống khổ với hắn, chỉ có Cố Khuynh. Chỉ có cô.
Cuộc đời hắn trước kia chỉ có quân đội của mình, mà bây giờ, sinh mệnh hắn chỉ có Cố Khuynh.
Hắn vô cùng khẳng định, hắn yêu người con gái này, yêu đến mức còn sâu đậm hơn tưởng tượng của hắn.
Nam Tâm ôm ngược lại hắn, không nhịn được trêu: "Trước đó ngài không dọa được tôi, nhưng thật ra vừa rồi ngài mặt vô cảm nhìn tôi lại dọa tôi sợ quá."
Ge khẽ cười: "Khi đó còn chưa tỉnh táo lắm, không phải cố ý dọa em."
Hai người ôm nhau thật lâu thật lâu, mãi đến khi Nam Tầm cảm giác được đối phương đáng xấu hổ lại có phản ứng, cô mới chủ động đẩy Ge ra.
"Đi tắm đi, chân ngài còn dính nhơm nhớp đó." Nam Tầm nói.
Ge rũ mắt nhìn thoáng qua, không hề luống cuống gật đầu: "Được, em chờ ta một chút, đợi lát nữa chúng ta cùng ăn cơm."
Nam Tầm nhìn bóng lưng Ge, chớp chớp mắt.
Cô đột nhiên ngộ ra cảm giác quen thuộc này là gì. Ge trước mắt đã không còn là Trùng vương Ge của ngày xưa. Hắn biến thành Ge chân chính, trở về đại nguyên soái từng thống lĩnh vô số tướng sĩ.
Tự tin, cao ngạo, ưu nhã.
Không hiểu sao nhơ nhớ Ge ngốc ngốc đáng yêu lúc trước là sao đây?
Tiểu Bát hiển nhiên càng đau buồn: "Gia đột nhiên có dự cảm, 40 điểm giá trị ác niệm còn dư lại không dễ tiêu trừ đâu."
Nam Tầm bỗng bật cười ha hả: "Tiểu Bát này, chẳng lẽ ngươi không nên vui lên hả? Đây có khi là ước nguyện của ngươi thành hiện thực đó?"
Tiểu Bát lập tức đáp: "Ta có nguyện vọng gì chứ, ngươi đừng ——"
Nói được một nửa liền mắc nghẹn.
Đờ mờ, không thể nào!
***
Nam Tầm không hề nhàn rỗi, cô thấy Ge trong ao có vẻ tắm sắp xong liền vội vàng tìm một miếng vải sạch sẽ đặt bên cạnh.
Ge mới vừa chui ra khỏi mặt nước. Hắn hất hất đầu, bọt nước trên mặt không ngừng văng xung quanh. Thấy động tác của Nam Tầm, hắn khẽ cười: "Thật ra ta tính khỏa thân bước ra, không ngờ Khuynh Nhi tri kỷ như vậy."
Nam Tầm:...
Đờ mờ cái thứ yêu nghiệt này là ai? Trả lại Ge xuẩn manh cho cô!
Còn có, Khuynh Nhi là cái quái gì, thật buồn nôn.
"Khuynh Nhi, mặt em đỏ rồi." Ge đột nhiên chỉ chỉ mặt cô, ý cười bên miệng sâu thêm chút.
Nam Tầm bình tĩnh nói: "Là bị hơi nóng hun thôi, tắm xong thì ra nhanh lên, tôi đói."
Nói xong thì xoay người rời đi, một mình đến trước bàn ăn.
Ge nhìn bóng dáng cô, ánh mắt dừng trên cái eo mảnh khảnh cùng với cặp mông đầy đặn đột nhiên trở nên sâu thẳm.
Tại sao lần biến dị này lại thành con người?
Hắn nghĩ, có lẽ là vì khát vọng mãnh liệt dưới đáy lòng hắn đã kích phát lần biến dị này.
***
Nam Tầm ngồi trước bàn ăn, nghe tiếng nước ào ạt phía sau, trong lòng hơi hơi bồn chồn.
Tiểu Bát vừa rồi bị Nam Tầm nhắc nhở bỗng dưng trở nên cực vui vẻ: "Gia rút lại lời nói hồi nãy, đại Boss hiện tại nói không chừng càng dễ công lược hơn đó. Ngươi chắc chắn hiểu ý ta mà phải không? Muah ha ha ha..."
Nam Tầm dứt khoát phun hai chữ: "Không hiểu!"
"Xác thịt đó xác thịt!" Tiểu Bát nhắc nhở.
Nam Tầm trầm mặc.
Tiểu Bát bắt đầu tự khen mình: "Ngươi xem ta tốt với ngươi lắm nha. Lần nào đại Boss cũng mặt đẹp chân dài, trong lòng ngươi đừng vui quá ha."
Nam Tầm tiếp tục trầm mặc.
Tiểu Bát: "Ây da, ngươi đừng giả vờ nữa, trong lòng ngươi khẳng định là đang mừng thầm."
Thấy đại Boss bọc "khăn tắm" lại đây, Tiểu Bát vô cùng thức thời lặn mất, trước đó còn nhanh chóng nói một câu: "Cứ bình tĩnh hưởng thụ thế giới hai người đi nha, lần này là thế giới hai người chân chính đó."
Ge kéo ghế dựa bên cạnh Nam Tầm, ngồi xuống.
Trên người hắn còn nhỏ nước, Nam Tầm cảm giác được hơi ẩm phả vào mặt.
Ge đột nhiên búng tay, nói với cửa điện: "Hai thùng tương đặc."
Nam Tầm tò mò hỏi: "Sao phải búng tay vậy, đám trùng nghe được sao?"
Cô biết khi Ge nói chuyện sẽ đồng thời phóng ra linh năng. Đám trùng không phải nghe được tiếng của hắn, mà là linh năng hắn phát ra.
Thế nhưng hắn búng tay làm gì? Cách cửa tinh thạch dày như vậy, đám trùng cũng không nghe được, càng nhìn không thấy.
Ge khẽ cười: "Cho em nghe thôi."
Nam Tầm:...