Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Nam Tầm cắm hoa cúc dại vào một lọ thủy tinh đẹp đẽ.
Hoa cúc trắng tỏa hương thơm nhàn nhạt, Nam Tầm cảm thấy mùi hương dễ chịu liền đặt trên tủ đầu giường. Buổi tối ngửi mùi hoa, đúng lúc có thể mơ một giấc mộng đẹp.
Quả nhiên đêm này Nam Tầm ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Tầm theo thường lệ đến quán rượu.
Quán rượu cô ca hát ở trung tâm thành phố, cách chỗ cô thuê nhà có hơi xa, đi xe buýt mất hơn một giờ.
Nói thật Nam Tầm cảm thấy công việc này thật không tệ, cô chỉ ngây ngốc một đoạn thời gian ở thế giới này, cũng không cần làm việc nhiều, tiền lương đủ dùng là được. Bây giờ cô hát bảy đến tám bài một ngày ở quán rượu này, hưởng ứng tốt có thể được hai ba trăm một ngày, đối với một người chỉ có bằng trung học, thật sự là không tệ.
Hát liên tục mấy ngày, Nam Tầm còn hát ra cảm giác. Cô vốn có chút thiên phú ở phương diện âm nhạc, cộng thêm Bạch Mạt lại có giọng hát hay, cho nên ăn chén cơm này ăn đến rất vui vẻ.
Tuy nhiên mấy ngày nay, quán rượu có một thiếu gia nhà giàu đến cổ vũ cho cô mỗi ngày. Thiếu gia nhà giàu này tên là Triệu Kỳ Lân, tên nghe thật uy vũ, chính là lớn lên có hơi… Ừm, một lời khó nói hết.
Nghe nói ba của gã là ông chủ mỏ khoáng, coi như là một nhà giàu mới nổi.
Nam Tầm lặp lại nhiều lần câu nói trước khi ngủ say của Tiểu Bát, phỏng đoán vị thiếu gia nhà giàu Triệu Kỳ Lân này có phải là mục tiêu boss lớn cần độ hóa của cô hay không, cho nên người ta chủ động tìm đến cửa.
Nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng nhút nhát bụng phệ của Triệu Kỳ Lân, Nam Tầm lập tức loại bỏ suy nghĩ này. Tiểu Bát với cô đều là nhan khống, sao bộ dạng boss lớn được chọn lại tai to mặt lớn như vậy?
Thiếu gia nhà giàu Triệu Kỳ Lân đàng hoàng vài ngày liền không nhịn được nữa, ngày này trực tiếp ngăn cản cô bày tỏ suy nghĩ muốn một đêm phong lưu với cô.
Vẻ mặt Nam Tầm thoáng cái liền đen, chịu đựng lửa giận mà khéo léo tỏ ý từ chối.
Triệu Kỳ Lân gạt bay ly rượu trên bàn, không ngừng nói từ ngữ tục tĩu: “Chẳng qua là một xx hát rong mà thôi. Ông đây để mắt đến cô là may mắn của cô, đừng mẹ nó không biết xấu hổ! Không phải là cô muốn tiền sao, đêm nay ông cho cô hai mươi vạn, mua một đêm của cô. Nếu như cô để cho ông x đến thoải mái, ông lại thêm hai mươi vạn…”
Nam Tầm nghe đến tức giận, trực tiếp cầm chai rượu lên đập xuống ót gã.
Một tiếng choang, cả quán rượu im lặng.
Nam Tầm ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, cười lạnh: “Rốt cuộc thế giới này lại yên tĩnh rồi.”
Sau đó ông chủ quán rượu hòa nhã đưa Triệu Kỳ Lân này ra ngoài, sắc mặt rất đen nhìn về phía Nam Tầm.
Cũng may Nam Tầm đi đâu cũng có nhân duyên không tệ. Những người khác trong quán rượu rối rít nói giúp cô, ông chủ mới không trực tiếp đuổi việc cô, chỉ trừ tiền lương một tháng.
Nếu ông chủ không có đuổi Nam Tầm, Nam Tầm liền mặt dày tiếp tục ngây ngốc.
Không bao lâu, Nam Tầm liền nghe nói vị phú nhị đại (*) Triệu Kỳ Lân này chết rồi, là xảy ra tai nạn giao thông mà chết.
(*) Phú nhị đại: thế hệ giàu có thứ hai, con của các tài phiệt, tỷ phú (con ông cháu cha).
Nghe nói cái chết của Triệu Kỳ Lân có hơi tà.
Gã thật sự là tự chết, nhưng mà lúc xe đến, gã như bị thứ gì đẩy ngay ra ngoài. Vì sao nói là thứ gì, bởi vì ngay lúc đó không có ai bên cạnh gã, ngay cả camera giám sát chỗ đó cũng cho thấy như vậy. Gã cứ bất ngờ mà vọt ra ngoài, kết quả đụng vào một chiếc xe ô tô, chết ngay tại chỗ.
Sau khi Nam Tầm nghe xong cũng không quá để ý, một ít lời đồn một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng liền truyền đến thay đổi hoàn toàn.
Chắc hẳn chỉ là tai nạn giao thông thông thường, Nam Tầm nghĩ.
Buổi tối quán rượu làm ăn không tệ, khách cũng khá nhiều, Nam Tầm hát thêm hai bài mới trở về.
Khi Nam Tầm về nhà liền thấy một bàn thức ăn, đôi mắt không nhịn được sáng lên, nước miếng đều sắp chảy ra: “Mình nói Tĩnh Uyển, hôm nay là ngày vui gì, sao cậu trở nên hiền thục như vậy?”
Giọng nói của Lâm Tĩnh Uyển truyền ra từ phòng bếp: “Hôm nay tâm trạng vui, cho nên mời cậu ăn bữa tiệc lớn.”
Vừa lúc Nam Tầm đói không chịu nổi, vui tươi hớn hở mà đến phòng bếp cầm bát đũa. Chờ Lâm Tĩnh Uyển đặt một đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, cô không thể chờ đợi mà gắp ngay một miếng thịt gà kho cho vào miệng: “Ưm! Tay nghề thật không tệ, sau này ai lấy được cậu thật là có phúc ba đời!”
Lâm Tĩnh Uyên khinh thường nói: “Cậu cũng dễ bị mua chuộc quá rồi đấy, chỉ là một bàn đồ ăn mà thôi.”
Nam Tầm cười ha ha nói: “Sau này mình muốn tìm một người đàn ông biết nấu ăn, một ngày ba bữa đều giao cho anh ấy.”
Nam Tầm nói xong lời này, bỗng cảm thấy một cơn gió xẹt qua cổ, có hơi ngứa, cô không nhịn được mà rụt cổ lại.
Cơm nước xong, Nam Tầm rất tự giác mà nhận việc rửa bát. Mặc dù cô ghét nhất rửa những thứ dầu mỡ như thế này, nhưng cô không thích ăn cơm không.
“Mạt Mạt, mình nhớ hoa cúc cậu để đã lâu rồi, sao còn nở đẹp như vậy?” Lâm Tĩnh Uyển vào phòng Nam Tầm mượn cục sạc, liếc mắt thấy một lọ hoa cúc trắng nở vẫn nở rộ trên tủ đầu giường.
Nam Tầm cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Mình cũng không biết, có lẽ sức sống của hoa này tương đối ngoan cường (bền bỉ và kiên cường)?”
Lâm Tĩnh Uyển nói: “Mạt Mạt này, mình thấy hoa này có hơi tà, hay là mình vứt nó đi?”
“Vậy không được!” Nam Tầm ôm cả hoa cả lọ vào trong ngực: “Đây là hoa một đầu củ cải tặng mình. Mình đồng ý với nó phải chăm sóc tốt rồi, dù sao vẫn để ở trong phòng, cậu lại không thấy được.”
Lâm Tĩnh Uyển lập tức trợn trắng mắt: “Nhìn dáng vẻ cậu che chở kia, không biết còn tưởng cậu ôm chính là sinh mạng của cậu đấy.”
Một tiếng đinh.
Điện thoại Nam Tầm bỗng vang lên một tiếng, màn hình sáng lên.
Lâm Tĩnh Uyển nhìn nhìn, khóe mắt phát hiện một tin nhắn ngắn, sau đó thấy được nội dung bên trong.
“Mạt Mạt! Cậu, cậu cậu cậu có bạn trai lại không nói cho mình biết, cậu được lắm! Cậu xem, bằng chứng ở chỗ này, soái ca Bạch Khê Diệp này hẹn cậu đi xem phim!” Lâm Tĩnh Uyển cầm điện thoại lên lắc qua lắc lại với cô, vẻ mặt “bắt gian tại giường”.
Nam Tầm cướp lại điện thoại của mình, giải thích: “Không phải là lần trước tham gia họp lớp sao, mình không cẩn thận rơi xuống nước, là anh ấy đã cứu mình. Anh ấy là anh trai của bạn học trung học của mình, ngày đó cũng đi theo cậu ấy.”
Lâm Tĩnh Uyển chậc chậc hai tiếng: “Bạn học Bạch Mạt, giải thích chính là che giấu. Không cần nói nữa, cậu đi hẹn hò đi, mình cũng sẽ không nói gì.”
Nam Tầm quả thật muốn đồng ý cuộc hẹn, một là Bạch Khê Diệp này có ơn cứu mạng với cô, hai là, cô hơi nghi ngờ Bạch Khê Diệp này là boss lớn phản diện mình phải đợi.
Tiểu Bát nói, boss lớn phản diện đã sớm thích cô, mà cô cũng có chút tin tức từ chỗ Bạch Khê Diệp, họp lớp lần trước cũng không phải là lần đầu tiên họ gặp mặt.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, dính đến một chuyện rất cẩu huyết. Lúc Nam Tầm tản bộ bị một tên trộm trộm ví tiền giữa ban ngày, sau đó lúc này một soái ca bỗng nhiên xuất hiện, giúp cô lấy ví tiền về.
Mà người này chính là Bạch Khê Diệp.
Dường như Bạch Khê Diệp vừa gặp đã yêu cô ngay lần đó.
Tiểu Bát là một nhan khống, tìm người tướng mạo ít nhất sẽ không kém, mà Bạch Khê Diệp xem như là một soái ca, anh còn thích cô. Nam Tầm không thể không nghi ngờ Bạch Khê Diệp chính là boss lớn cô phải đợi.