Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao. Dì Mười hai phát điên lao tới muốn tát Nam Tầm, không màng mình còn trần truồng: "Con ranh, rốt cuộc mày ngứa mắt tao cái gì mà hại tao như thế?!"
Nam Tầm sầm mặt bắt cổ tay ả đẩy ra, lạnh lùng nhìn vào cơ thể trần trụi kia: "Bà nhìn lại bản thân bây giờ đi. Không phải tôi hại bà mà chính bà tự huỷ hoại mình."
Dì Mười hai ngã liệt ra đất, gương mặt xinh đẹp khóc tức tưởi: "Tao còn trẻ, tao không muốn sống thủ tiết qua ngày. Tìm một người đàn ông yêu thương tao thì có gì sai?"
"Bà tìm đàn ông không sai, nhưng phải sau khi rời nhà họ Tạ. Nếu bà giải thích rõ ràng, u và bà nội sẽ không ép bà ở lại. Không dưng nuôi báo cô*, nhà nào ham mà giữ? Bà thì sao, vừa tham vinh hoa phú quý nhà họ Tạ, vừa tìm trai ngoại tình, bà nói xem bà sai ở đâu?"
[*Nuôi báo cô (một cụm động từ): Nuôi kẻ ăn hại, không giúp ích được gì.] Dứt lời, Nam Tầm quay người bỏ đi. Dì Mười hai sau lưng cười phá lên điên khùng: "Đúng vậy, tao ham vinh hoa phú quý, tao vì tiền đấy. Ngày trước cam tâm tình nguyện làm đàn bà của Đại soái cũng bởi..."
Tầng dưới không còn ai ngoài giúp việc. Dì Năm thẫn thờ ngồi trên ghế nhớ lại cái liếc mắt của Tạ Lương Thành trước khi lên tầng.
Bà biết mình và dì Mười hai đều xong rồi.
Tiểu Bát hỏi Nam Tầm: "Ngươi dẫn đại Boss tới thật hả? Ngươi đoán được dì Năm và dì Mười Hai giết Hứa Đa Ngư phải không?"
Nam Tầm: "Ừ, Hứa Đa Ngư lương thiện sẽ không chủ động gây sự. Điểm bất thường duy nhất ta nhìn ra được sau mấy tháng ở nhà họ Tạ là từ hai bà ta. Chỉ không ngờ dì Mười hai trông hiền lành vô hại lại là kẻ gian xảo, dì Năm giúp đỡ dẫn mối cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì."
Tiểu Bát khen nức nở: "Thân ái ạ, ngươi không hổ từng qua cung đấu. Mấy bà vợ lẽ tép riu sao xứng làm đối thủ của ngươi, hố hố hố."
Ánh mắt Nam Tầm bỗng trở nên nghiêm túc: "Thật ra ban đầu ta không dự đến kết cục như vậy. Những tưởng ban ngày ban mặt, dì Mười hai với gã gian phu cùng lắm liếc mắt đưa tình, dè đâu đã tới bước này.
Dám lăn giường khi trời còn sáng choang. May phòng trên đó cách âm tốt, chứ khách khứa nghe được..."
Lúc ra cửa cô đoán chắc Tạ Lương Thành sẽ đi ngang qua, bèn giả bộ hấp tấp chạy đâu đó. Anh vốn hoài nghi cô mang động cơ xấu, giờ lại thấy lén la lén lút thế, nhất định đi theo.
Sở dĩ dẫn Tạ Lương Thành theo cùng là bởi Nam Tầm muốn dì Năm và dì Mười Hai tém lại đôi chút, đồng thời tìm chỗ dựa cho hai kẻ kia biết cô có anh trai che chở. Dù nay mai định động đến cô, cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Nam Tầm thật sự không ngờ dì Mười hai gan to tày trời, đã sớm vượt mức liếc mắt đưa tình.
Cô không tính đuổi tận giết tuyệt. Tuy dì Mười hai và dì Năm cấu kết giết hại Hứa Đa Ngư ở nguyên thế giới, nhưng đó không phải chuyện thế giới này. Cho nên khi phát hiện manh mối ở cửa hàng lương thực, cô vẫn có ý bỏ qua cho bà ta, xem biểu hiện ngày sau rồi tính tiếp. Bởi vậy mới giục Tạ Lương Thành về.
Ai biết anh thính đến độ nghe được thứ người ta không nghe được, lao thẳng lên trên.
...
Tạ Lương Thành dứt khoát đuổi dì Mười hai ngay ngày hôm đó.
Vì giữ thể diện nhà họ Tạ, lão phu nhân và bà cả hay tin cũng chẳng lộ chuyện cho người ngoài. Còn dì Năm bị tra ra làm sổ sách giả, bòn rút tiền chia hoa hồng với ông chủ tiệm.
Bà cả buồn bực không thôi, bình thường đối xử dì Năm như chị em thân thiết. Nào biết bà ta lòng tham không đáy cấu kết chủ tiệm làm gian, còn dẫn mối dì Mười hai. Thế nên dì Năm cũng bị đuổi.
Cuối cùng rề rà chỉ còn một ngày để kiểm kê tài sản, bà cả sầu não vô cùng. Tuy con trai nói bên kia không thiếu gì, nhưng những cửa hàng bên đây đều là tâm huyết nhiều năm của các bà. Trước khi đi nhất định phải bàn giao ổn thỏa.
Nam Tầm: "U nuôi tin được con thì hãy bảo chủ tiệm mang sổ sách đến nhà, con giúp u đối chiếu."
Thấy mọi người có vẻ không tin, Nam Tầm giải thích: "Thầy con tinh thông số học, lúc còn sống đã từng dạy con. Con rất thích tính sổ."
Nam Tầm không bịa chuyện. Cha Hứa Đa Ngư vốn không phải người làng chài, chẳng những biết chữ mà còn giỏi tính toán, năm đó bị thương trôi trên sông mới dạt vào làng. Nam Tầm đoán ông là người có địa vị, chẳng qua ông chưa bao giờ nhắc về quá khứ.
Có điều Hứa Đa Ngư chỉ nhận được vài con chữ, không kế thừa thiên phú của cha, số học chẳng khá khẩm là bao.
Nhà họ Tạ nào biết việc này, Nam Tầm liền mặt dày vô sỉ ra vẻ mình rất lành nghề.
Cô nói thì nói vậy, chứ mọi người vẫn khó thể tin. Một cô thôn nữ dù từng học chút đỉnh tính toán, cũng chẳng so được những người qua trường lớp đào tạo hẳn hoi.
"Mẫu thân, nếu cô ta xung phong nhận việc cứ để cô ta làm." Tạ Lương Thành bỗng dưng lên tiếng làm bà cả nuốt ngược câu từ chối về bụng.
Nam Tầm cười xán lạn với anh: "Cảm ơn anh cả tin tưởng em."
Tạ Lương Thành thấy bản mặt thảo mai của cô liền dời tầm mắt, trả lời hờ hững: "Tự mình đòi ôm việc, có khóc cũng phải làm cho xong."
Nam Tầm run rẩy khóe miệng: "Vâng anh cả. Trước giờ ngủ, em sẽ đối chiếu hết sổ sách."
Tiểu Bát tò mò hỏi: "Sao ngươi thích ôm việc vào người thế?"
Nam Tầm buồn rười rượi than: "Bà cả tốt với ta đến mấy đều không sánh được con trai ruột. Ôm đùi đâu dễ."
Tiểu Bát: "Chứ gì nữa. Chẳng phải ai cũng như cụ tổ, không chỉ cho ngươi ôm đùi, còn chiều ngươi vểnh cả đuôi."
Đến tận lúc này, Nam Tầm vẫn tự tin đầy mình. Kết quả một canh giờ sau, cô nhìn năm chồng sổ thu chi cao ngất trên bàn, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Ban đầu bà cả và dì Bảy còn xem giúp vài cuốn, sau hai người không chịu nổi đi trước, để lại mình Nam Tầm tiếp tục chiến đấu.
Trời tối có thể thấy phòng sách thấp thoáng ánh đèn. Trấn nhỏ lạc hậu làm gì có điện, chỉ dùng đèn dầu và đèn cầy, nhà họ Tạ giàu có cũng thế.
Mắt Nam Tầm mỏi rã rời.
Tiểu Bát đồng tình: "Tự mình ôm việc, có khóc cũng phải làm cho xong. Đại Boss quả nhìn xa trông rộng."
"Chủ yếu ánh sáng không đủ, khó nhìn. Nếu ở hiện đại, ta thức đến mười hai giờ không thành vấn đề."
Lúc này là chín giờ tối, bên ngoài im ắng, mọi người đều đã đi nghỉ. Vậy nên Nam Tầm giật thót tim khi nghe cửa phòng sách vang tiếng gõ.
Cửa không khóa, người nọ gõ xong đẩy thẳng vào. Người đứng sừng sững ở cửa, đêm đen đằng sau tôn lên thân hình cao lớn.
"Cộp cộp" Anh sải đôi ủng đen bước vào.