Edit: RED/ Beta: Padu, Bánh Bao Nam Tầm bỗng dưng với tay ôm eo Hà Tình, ngả đầu lên vai cô nàng, chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng: "Cô tò mò về tôi lắm phải không?"
Vẻ mặt Hà Tình phức tạp: "Tôi..."
... Đúng vậy. Nam Tầm thoải mái tỏ bày: "Thật ra tôi là cô nhi, bị mợ bán cho nhà họ Tạ. Lúc ấy ai ai cũng tưởng anh cả mất rồi, nên đồng nghĩa với việc tôi gả cho một người chết. Khi đó..."
Hà Tình nghe giọng điệu bình thản của Nam Tầm mà cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Hóa ra cô ấy đã là vợ Thiếu soái, tuy Thiếu soái không thừa nhận cuộc hôn nhân này. "Mợ cô thật chẳng ra gì!" Hà Tình nói với vẻ chán ghét.
Bà ta chỉ vì tiền mà làm được chuyện thế này! Cơ mà mẹ và bà nội Thiếu soái cũng mê tín quá, lại đi tin âm hôn, nhỡ khi ấy Thiếu soái hi sinh thật thì chẳng phải cô gái này sẽ phải thủ tiết cả đời ư? Nam Tầm rầu rĩ: "Ừ, tôi cũng thấy vậy. Nhưng nếu không nhờ bà ấy bán đi, tôi nào có cơ hội hưởng sái phước nhà họ Tạ, nào có cuộc sống sung túc như hiện tại, càng không có tiền cho Tiểu Thạch Đầu theo học trường tốt.
Hết! Tôi đã kể hết chuyện quá khứ của mình cho cô nghe, giờ tôi muốn được nghe chuyện của cô. Không được chơi xấu đâu nha, vừa nãy đã hứa sẽ thành thật với nhau rồi."
Hà Tình ngu ngơ.
Cô bảo thế bao giờ? Sao cô không nhớ gì hết? Vốn còn băn khoăn, thế nhưng khi đối diện cặp mắt đen láy, trong veo đầy chân thành của Nam Tầm, phòng tuyến trong lòng Hà Tình đều sụp đổ. Cô nàng chậm rãi giãi bày quá khứ.
Do chịu ảnh hưởng từ cha, một quan viên nhỏ, từ bé cô nàng đã rất thích mày mò súng đạn. Đến năm mười bảy tuổi, Hà Tình nằng nặc đòi đi tòng quân, cha cô hết cách đành để cô con gái giả trai vào quân đội chơi vài hôm. Ban đầu tính cho cô ăn khổ, chịu mệt để biết đường tự bỏ cuộc, nào ngờ Hà Tình có thể kiên trì được tất cả những huấn luyện gian truân.
Về sau, Hà Tình vừa gặp đã thương Tạ Lương Thành, mãi tới giờ không hề suy suyển. Đương nhiên khúc sau là Nam Tầm tự bổ não chứ Hà Tình không nói.
"Thế nên Tiểu Tình thích anh tôi, không sai chứ? Thích rất lâu rồi." Nam Tầm rào trước đón sau, không cho cô nàng phản bác: "Không được phủ nhận. Thích thì nói thích, vì sao không dám thừa nhận? Tôi cũng thích anh cả."
Vẻ mặt Hà Tình hơi đổi: "Cô... cũng thích Thiếu soái?"
Nam Tầm ngẫm nghĩ: "Chưa được bao lâu, thi thoảng lại không muốn thích nữa, thế nên tôi rất khâm phục cô đấy! Có thể thầm lặng thích một người lâu tới vậy."
Hà Tình thấy hơi lạ khi không hề cảm nhận được sự châm biếm hay khinh thường từ lời Nam Tầm.
"Có gì đáng khâm phục? Tôi chỉ là một đứa nhát gan không dám thổ lộ. Tiểu Ngư, tôi thích Thiếu soái, cô không ghét tôi ư?"
Nam Tầm cười rộ lên: "Tiểu Tình thú vị quá! Cô thích Thiếu soái thì tôi phải ghét cô à? Tôi cũng thích anh ấy này, chẳng lẽ cô ghét tôi?" Dứt lời, Nam Tầm ngước nhìn đối phương với đôi mắt đen lóng lánh: "Cô không ghét tôi thật đấy chứ?"
"Sao... sao... sao có thể." Hà Tình lúng túng: "Ban đầu thấy anh ấy đối xử với cô đặc biệt thì có hơi ngạc nhiên, sau thì thấy không cam lòng. Tôi đâu hiểu biết gì về cô thì sao ghét được?"
Nam Tầm ôm cô nàng dụi dụi: "Hừ hừ, tôi biết mà, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã mến cô rồi."
"Hả?" Nghe đối phương
tỏ tình lần hai, Hà Tình không khỏi thẳng sống lưng: "Cô... cô thật sự thích tôi từ cái nhìn đầu tiên?"
"Đúng vậy, tôi biết xem tướng mà. Tôi chấm Tiểu Tình vì Tiểu Tình có tướng nữ anh hùng đó!"
Hà Tình dở khóc dở cười: "Hóa ra lời Thiếu soái là thật, cô rất ưa mấy thứ mê tín phong kiến."
"Anh cả dám nói tôi mê tín phong kiến?!" Nam Tầm trừng mắt.
Hà Tình cong môi: "Đôi khi vô tình nhắc tới có bảo cô là
thầy nhỏ, nhưng không có ý khiển trách đâu."
Nam Tầm hấp tấp phân trần: "Những gì tôi nói đều nghiêm túc. Tuy không phải thầy phong thủy chân chính, nhưng cũng rất có năng khiếu xem tướng đoán mệnh."
Hà Tình không nói gì, chỉ mỉm cười nghe cô huyên thuyên. Một lúc lâu sau, cô nàng bỗng khe khẽ thở dài: "Tiểu Ngư, thật ra tôi muốn cảm ơn cô. Nếu cô không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ mãi cố chấp với người không thuộc về mình. Mà người không thuộc về mình thì có tốn thêm mấy thời gian và sức lực cũng không phải."
Nam Tầm hỏi: "Cô đang nói anh cả hả? Sao lại cảm ơn tôi, anh ấy đâu thích tôi."
Hà Tình buồn cười: "Sao cô biết người ta không thích mình?"
Người nọ ra vẻ sầu khổ: "Thích tôi mà bảo tìm đối tượng cho à?"
Hà Tình khó tin: "Anh ấy nói thế thật á?"
Nhưng cô nhìn ra được Thiếu soái có tình cảm không bình thường, không! Là thích cô gái này mà. Sao Thiếu soái phải làm chuyện ngu xuẩn vậy? "Đâu chỉ nói, làm thật luôn ấy chứ, gần đây đã bắt đầu tìm rồi."
Hà Tình:...
"Ờm... Tiểu Ngư, vậy cô nghĩ thế nào?" Hà Tình dò hỏi.
Nam Tầm buồn thiu: "Trước khi anh ấy tìm được đối tượng cho tôi, tôi định vẫn cứ thích anh ấy. Tìm được rồi thì cũng chẳng biết phải làm sao nữa... chắc sẽ lấy chồng sinh con rồi cứ vậy suốt kiếp."
Hà Tình trong vô thức dần thả lỏng cơ thể cứng còng, duỗi tay ôm lại Nam Tầm: "Tiểu Ngư, tại sao không thử cố gắng một phen nếu cô thật sự thích người ấy? Cô đã nói với Thiếu soái cô thích anh ấy chưa? Nếu cô nói ra, có khi đạt được kết quả không ngờ đấy."
Nam Tầm hỏi lại: "Thế Tiểu Tình thì sao? Đã thẳng thắn với anh cả chưa?"
Nét tươi cười trên mặt cô nàng càng thêm sáng sủa phóng khoáng: "Chuyện này khác. Thích anh ấy là chuyện tôi kiên nhẫn và mưu trí lớn nhất đời mình. Biết bao năm kề vai chiến đấu, chỉ cần anh ấy thể hiện ra chút hảo cảm, tôi đã sớm thẳng thắn bày tỏ. Nhưng không, Thiếu soái chỉ coi tôi là một cấp dưới đắc lực.
Tôi tự định ra kỳ hạn 25 tuổi, tức hai năm nữa, nhưng hiện giờ nó đã không còn cần thiết. Bởi vì dù chờ bao lâu, anh ấy cũng không có khả năng thích tôi. Đây là kết luận sau nhiều năm theo đuổi anh cô, chẳng qua tôi lừa mình dối người không chịu thừa nhận."
Sáu năm tình cảm. Dẫu lòng sáng tỏ tường tận, nhưng khi nói ra, mặt mày vẫn đượm đôi nét cô đơn. Song thương cảm qua đi sẽ thấy thư thái khó tả. Hà Tình bấy giờ mới bừng tỉnh, tình cảm mình dành cho Tạ Lương Thành lâu nay đã biến thành một bộ gông xiềng giam cầm bản thân. Hiện gỡ được nó xuống, cả người tự nhiên nhẹ nhõm hẳn.
"Tiểu Ngư, tôi tin tưởng trực giác của mình. Thiếu soái đối xử với cô rất khác biệt. Nhưng chắc anh ấy hơi chậm chạp trong phương diện tình cảm nên nếu cô thật sự thích, xin đừng bỏ cuộc dễ dàng dù quá trình sẽ hơi gian nan." Hà Tình động viên.
Nam Tầm ngoẹo đầu, hai mắt chợt bừng sáng: "Ý cô là... có lẽ sau này anh cả sẽ thích tôi ư?"
Hà Tình nghĩ bụng:
Không phải "có lẽ", mà tám, chín phần đã thích rồi, chỉ chưa nhận ra thôi. Cơ mà tự dưng cô không muốn cho Tạ Lương Thành ôm người đẹp nhanh thế, phải bắt anh nếm chút đau khổ chứ. Ai bảo anh tự phụ, cao ngạo, ngay cả lúc nghèo túng nhất cũng chẳng khúm núm với ai bao giờ.
Hí, mình lãng phí nhiều tình cảm như vậy, khuấy động tí chắc không quá đáng đâu nhỉ?