Edit: Padu/ Beta: Bánh Bao, Trant Bắt cô gánh tội danh thì cũng thôi, quan trọng là dám bảo cô chọn ngày vào thời điểm rối ren này. Thế chẳng phải có vẻ cô rất nóng ruột sao?
Vô sỉ, quá vô sỉ.
Bà cả liếc Nam Tầm đầy thâm ý, cười nói: "Tiểu Ngư đã nói hôm nay là ngày Hoàng đạo thì mẹ tin chính là ngày Hoàng đạo."
Nam Tầm:...
Nam Tầm đứng cạnh Tạ Lương Thành len lén véo hông anh. Vốn định tìm chỗ nào mềm để nhéo, ai ngờ sờ mãi vẫn không tìm được, chỗ nào cũng cứng ơi là cứng. Trong khi đó, Tạ Lương Thành bị nhéo mặt không đổi sắc, thấy chẳng khác gì gãi ngứa.
"Phải rồi Tiểu Thành, Tiểu Ngư còn chưa có áo cưới. Nhà mình hiện ở tỉnh thành, con lại là Đốc quân, tiệc cưới không thể quá giản lược, đúng không?" Bà cả nói.
Tạ Lương Thành không đáp lời ngay mà nhìn Nam Tầm hỏi ý kiến: "Tiểu Ngư, em thích váy cưới trắng không?"
Nam Tầm cười cười: "Em thấy mặc màu đỏ không khí sẽ hoản hỉ hơn. Anh cả quên rồi hả, em còn một bộ sườn xám đỏ thẫm chưa mặc bao giờ đấy. Có thể dùng bộ đó làm áo cưới. Chúng ta cứ làm giản lược, không cần long trọng đâu, tiền dư còn lại chi bằng để anh mua súng ống đạn dược."
Ánh mắt Tạ Lương Thành ngắm cô vốn dịu dàng lại chan thêm ý cười, anh nhịn không được xoa đầu cô: "Tiểu Ngư ngoan. Tuy không có lễ cưới long trọng, nhưng anh sẽ thương em hơn bất cứ ai."
Câu "Tiểu Ngư ngoan" làm mặt Nam Tầm nháy mắt nóng bừng. Cô cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: "Anh cả, mấy lời này để ở riêng hẵng nói được không?"
Bà cả vội vàng
à lên: "Nãy giờ mẹ không nghe gì cả, không nghe gì cả."
Nam Tầm:...
"Tiểu Ngư, nếu hai đứa muốn đơn giản thì mẹ không ý kiến, nhưng mấy thứ cơ bản vẫn phải làm hết. Như hoa tai, vòng cổ là không thể thiếu, tiệc cưới cũng phải làm cho náo nhiệt."
"Vâng ạ, mẹ nuôi quyết định là được." Nam Tầm có xíu xíu thẹn thùng.
Bà cả hớn hở: "Còn mẹ nuôi cái gì, Tiểu Ngư cứ gọi mẹ luôn đi."
Nam Tầm xấu hổ không nói nên lời.
Bọn họ cùng ngồi ăn sáng, đến khi thấy sắp đến giờ, Tạ Lương Thành mới gọi một cuộc cho La Phó quan.
La Phó quan làm việc hiệu suất cực cao, được gọi chưa bao lâu đã mang một bộ trang phục cưỡi ngựa tới, tiện mang luôn cả báo sáng.
"Chúc mừng Thiếu soái!" La Phó quan cười tươi: "Thiếu soái thật tốc độ, vừa bắt được nội gián lập công lớn, ngay sau đó liền ôm người đẹp về. Quả là song hỷ lâm môn."
Tạ Lương Thành nhướng mày: "Đêm nay mời các anh em uống rượu. Vốn mấy hôm trước thắng trận phải ăn mừng, nhưng nếu gộp hai chuyện vui lại cùng làm thì có thể để tiết kiệm một khoản cho súng ống đạn dược." Hơi ngừng, giọng anh lại giương lên: "Do chị dâu cậu muốn giúp tôi tiết kiệm tiền."
La Phó quan sửng sốt, sau đó vô cùng kính nể nhìn Nam Tầm: "Chị dâu quả nhiên không phải người tầm thường. Thời buổi này có phái nữ nào không muốn dùng tiền phái nam, vậy mà chị còn muốn giúp Thiếu soái tiết kiệm."
Nam Tầm:...
Tạ Lương Thành ngồi bên lật báo, khóe môi cong cong tỏ rõ tâm trạng đang rất tốt. Tựa báo hôm nay là một tấm ảnh đen trắng chiếm hơn nửa diện tích trang đầu.
Nam Tầm thấy hình không hỏi sửng sốt: "Anh cả, đây không phải một trong những tấm bọn mình chụp hôm trước ạ?"
Tạ Lương Thành
ừ: "Đăng báo cho mọi người xem nên anh chọn một kiểu tương đối bình thường."
... Một kiểu tương đối bình thường. Khóe miệng Nam Tầm giật giật.
Đúng là khá bình thường. Cô ngồi trên ghế mỉm cười với ống kính, trông có vẻ đoan trang hiền thục. Mà Tạ Lương Thành đứng cạnh chống một tay lên ghế cô nghiêm trang nhìn ống kính, tuy nhiên cũng bớt đi phần nào vẻ sắc bén thường ngày.
Dưới ảnh là một đoạn chữ công bố kết hôn to đùng:
Đốc quân Tạ Lương Thành và em gái nuôi Hứa Tiểu Ngư tình đầu ý hợp, được cha mẹ hai bên chấp thuận đã kết lương duyên. Sau đó lại blah blah vài câu.
Nam Tầm cảm thấy hết sức kì diệu. Thời đại này cứ đăng báo thì được tính như đăng ký kết hôn, vậy là cô và Tạ Lương Thành... chính thức kết hôn rồi.
Bà cả và lão phu nhân ghé qua nhìn, lão phu nhân thậm chí đặc biệt đeo kính viễn thị để đọc cẩn thận mấy dòng chữ.
"Chụp đẹp đấy." Hai bà cùng nhất trí.
Ngắm ảnh và đoạn công bố kết hôn trên báo một hồi, Nam Tầm bỗng hỏi: "Anh cả, những ảnh khác thì sao? Em muốn xem. Hai ngày nay anh bận lắm kia mà, sao nhớ để đi lấy ảnh vậy ạ?"
Tạ Lương Thành đáp: "Chuyện quan trọng thế sao quên được? Ảnh anh để ở quân doanh, muốn xem thì... chờ buổi tối."
La Phó quan đứng gần nghe suýt sặc nước miếng.
Kiểu nói chuyện này thế mà có thể thốt ra từ miệng Thiếu soái, quá là khó tin! Bà cả và lão phu nhân cũng thấy Tạ Lương Thành vô liêm sỉ.
Chờ mãi hai người vẫn chỉ lo bàn ảnh chụp, bộ đồ cưỡi ngựa mình chọn kỹ càng thì bị dẹp sang bên, La Phó quan không khỏi nhắc nhở: "Thiếu soái, đây là tôi mua theo yêu cầu của ngài, ngài để chị dâu xem có thích không ạ."
Hỏi vậy thôi chứ La Phó quan rất tự tin.
Tạ Lương Thành mở hộp, vừa trông kiểu dáng đã lập tức nhíu mày: "Bảo cậu chuẩn bị bộ nào rộng rãi thoải mái, cậu chọn cái gì đây? Vẫn đỏ là sao?"
La Phó quan hưng phấn giải thích: "Tuy hôm nay không phải hôn lễ, nhưng cũng là ngày Thiếu soái và chị dâu đăng báo kết hôn, bộ đồ nên rực rỡ vui vẻ chứ ạ. Ông chủ tiệm bảo loại ôm sát màu đỏ này đang được ưa chuộng nhất, bó nhưng vẫn đủ độ co dãn, mặc vào nóng bỏng mê người. Chắc chắn hợp với chị Hứa!"
Tạ Lương Thành nghe mấy chữ "nóng bỏng mê người" liền sa sầm mặt, đang định mắng La Phó quan một trận thì Nam Tầm ngồi bên bỗng mừng rỡ cầm đồ lên: "Oa, anh cả, đẹp quá đi!"
Bà cả cũng gật gù liên tục: "Đẹp, chất liệu không tồi, mặc vừa người còn thông thoáng."
Thế là mấy câu răn dạy sắp tuột khỏi miệng tức khắc bị Tạ Lương Thành nuốt về, xụ mặt bảo: "Tiểu Ngư thích là được."
"Thích lắm, thích lắm! Anh cả, em đi thay quần áo nha!"
Tạ Lương Thành mím môi ngồi trên sô pha, cả người tỏa ra hơi thở không mấy thân thiện.
Chờ Nam Tầm thay ra tới, mọi người đều dán mắt lại xem. Bộ này đâu chỉ vừa người, phải nói là bó sát tôn ngực mông đầy đặn và eo nhỏ xinh xinh, cẳng chân thẳng thắp thon dài đều bật lên hết.
Bà cả cao hứng qua đón: "Dáng người Tiểu Ngư của mẹ mặc gì cũng đẹp! Mà khoan đã, kiểu tóc này không hợp. Thím Vương, giúp tôi lấy cái kẹp than uốn tóc lại đây ——"
Kẹp than hơ trên bếp lò rồi rải chút nước, dùng cuốn tóc là có thể tạo ra kiểu tóc xoăn xinh đẹp.
Nửa tiếng sau, bà cả uốn cho Nam Tầm bộ tóc xoăn công chúa phong cách Tây, lại phối với bộ cưỡi ngựa màu đỏ, trông rực rỡ không thôi.
Nam Tầm phong độ lại phong tình đạp giày da
cộp cộp tới trước mặt Tạ Lương Thành, bất ngờ đứng nghiêm chào, cười xán lạn: "Chào Đốc quân, phu nhân tương lai của ngài đến báo danh!"
Tâm trạng Tạ Lương Thành có hơi phức tạp. Nhìn nét mặt tỏa sáng của cô nhóc mà tự dưng anh muốn xách người lột đồ đét mông.