Edit: RED/ Beta: Padu, Trant "Đẹp, chị dâu mặc bộ này đẹp cực kì!" La Phó quan chân thành khen ngợi.
Lần trước cô Hứa mặc sườn xám tham gia tiệc mừng thọ Ngô Đại soái cùng Thiếu soái, đẹp đến nỗi cậu thoáng liếc đã chấn động vô cùng, không ngờ quý cô này mặc trang phục cưỡi ngựa còn đẹp hơn nữa. Trước là dịu dàng xiêu lòng người, giờ là hào sảng phục nhân tâm.
Đứng bên Thiếu soái quả vô cùng xứng lứa vừa đôi.
Nam Tầm cười cười với cậu chàng, đoạn dòm Tạ Lương Thành. Cô thấy vẻ mặt anh quái lạ, không tỏ vẻ tán thưởng gì thì thôi lại còn cau có.
Tạ Lương Thành đương nhiên rung động, nhưng đi liền theo đó tâm trạng trở nên rất khó chịu.
Con gái điểm trang vì người thương nên Tiểu Ngư như vậy riêng mình anh thấy là được rồi. Việc gì phải trưng cho kẻ khác ngắm? Anh tự dưng không muốn dẫn cô nhóc tới quân khu. Anh muốn giấu người này khoá trong phòng, không mang đi đâu hết. Tiểu Bát bỗng ngạc nhiên thốt lên: "Nam Tầm ới, đại Boss bỗng dưng tăng 2 điểm hắc hóa. "
Nam Tầm:...
Nghĩ nghĩ, có lẽ cô cũng đoán được duyên cớ.
Nhưng đến nỗi đấy không? Chẳng lẽ cô phải ăn mặc như quái thú đi gặp anh em của anh ư?
Tuy trong lòng rất khó chịu, Tạ Lương Thành vẫn đưa Nam Tầm tới doanh trại.
Dọc đường, tài xế La phó quan cứ cảm thấy sau gáy lạnh căm căm, thật sự khó hiểu.
***
Đám anh em trong miệng Tạ Lương Thành chính là sĩ quan cấp dưới của anh, tổng cộng các cấp bậc từ thấp đến cao khoảng hơn năm chục người, đa phần từng cùng anh vào sinh ra tử. Dù anh chưa bao giờ đề cập với Nam Tầm năm năm chật vật kia, nhưng chẳng khó hình dung những tháng ngày gian khổ ấy.
Đại đa số họ khá lễ độ, chủ động gọi Nam Tầm là bà đốc hoặc chị dâu. Ấy vậy Nam Tầm để ý thấy một vài người thái độ rất ngạo mạn, có lẽ trời sinh đã xem thường phụ nữ.
Ở trước mặt Tạ Lương Thành còn tương đối khuôn phép, nhưng khi anh có việc tạm rời khỏi, ánh mắt đám người này lập tức không thèm kiêng nể gì nữa.
Trong số đó, mặt cậu Chu - trưởng sư đoàn số 3 hiển hiện vẻ "
Nhìn cái dáng ả này không tồi chắc hẳn trên giường điêu luyện lắm mới quyến rũ được Đốc quân". Nam Tầm trông mà muốn đập.
Hà Tình lạnh lùng trừng người nọ: "Anh Chu, chú ý ngôn từ cử chỉ."
Trưởng sư đoàn 3 cười khinh khỉnh: "Hà Phó quan, nếu là cô và thiếu soái thành đôi, tôi không ý kiến. Mọi người đều là anh em sống chết có nhau, nhưng cô ả này tính cái thá gì? Chỉ được mỗi cái mã ngoài, đám đàn bà này trừ dựa vào đàn ông chúng tôi thì được cái tích sự gì nữa?"
Các sĩ quan khác khuyên bớt lời mà anh ta còn lớn tiếng hơn: "Tôi đếch tin các ông không nghĩ vậy đấy. Sao? Còn không cho người ta nói vài câu hả?"
Hà Tình trách cứ thanh niên thô lỗ này vài câu, rồi kéo Nam Tầm chạy lấy người. Nam Tầm lại chẳng nhúc nhích, còn lắc lắc đầu: "Chị Tiểu Tình, em không sao. Anh Chu hẳn chỉ thích nói cho bõ mồm thôi, không có ý xấu."
Dứt câu, Nam Tầm bước trước tới mặt Chu sư đoàn trưởng toét miệng cười, nhưng giây tiếp theo thần sắc đột biến.
Cô túm cổ áo, nháy máy quật anh ta ném qua vai.
Sau tiếng "rầm" phát ra khi Chu sư trưởng toàn thân tiếp đất, chung quanh có một lát im phăng phắc.
Một cô gái nhác nhỏ xinh thế mà có thể quẳng ngã một... một người đàn ông lực lưỡng!
Chu sư trưởng bị quật ngã lại chẳng nổi cơn tam bành, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Sao cô làm được vậy? Chẳng lẽ cô còn khỏe hơn đàn ông?"
Nam Tầm nhìn xuống từ trên cao, phủi tay, lười biếng nói: "Dùng kỹ thuật đấy. Chứ ai như anh, lỗ mãng đơn giản. Xạ kích, đấu tay đôi, hoặc bất kỳ hạng mục nào, tùy anh chọn, hai ta so thêm?"
...
Chờ Tạ Lương Thành trở lại, nghe rằng đám quân đều đi trường bắn, mặt vụt cái sa sầm lại, ánh mắt cũng lạnh băng.
Anh chạy vội đến trường bắn, nhưng còn chưa tới gần đã nghe một trưởng sư đoàn cấp dưới của mình nói với giọng hổ thẹn vô cùng: "Rất xin lỗi chị dâu, lúc trước em không nên vô lễ với chị. Chị dâu quả thật quá lợi hại!"
Những người xung quanh cũng sôi nổi phụ họa: "Kỹ năng bắn súng của chị dâu chẳng kém cạnh Thiếu soái luôn. Không biết chị dâu học từ đâu?"
Sau đó Tạ Lương Thành nghe được cô vợ nhỏ nhà mình đáp rất khoe khoang: "Còn từ đâu được, Thiếu soái của mấy người đó. Hơn nữa tôi đây thông minh lanh lợi nên học mau. Trình độ dùng súng của mấy người không bằng tôi cũng không cần tự ti, vấn đề là ở thiên phú."
Mọi người:...
Nam Tầm vừa ba hoa xong thì thấy Tạ Lương Thành, liền nhảy về phía anh y chú thỏ con vô tội, ôm cánh tay anh làm nũng: "Anh cả, đã bảo là dắt em đi chơi mà anh lại tự chạy đi mất tiêu? Em bảo này, anh em của anh tiếp đón em nhiệt tình lắm, luyện ném qua vai với em, lại cùng đấu súng với em nữa, thật là làm khó cho họ."
Đám sĩ quan gặp nạn:...
Tạ Lương Thành nhìn về phía xa, trên các bia ngắm đều có vết đạn xuyên qua, cả mười phát đều chính giữa hồng tâm.
"Tiểu Ngư, đều do em bắn?" Tạ Lương Thành hỏi, ánh mắt lập lòe.
Nam Tầm hếch cằm: "Bắn không tệ chứ? Mau khen em mau khen em."
Ánh mắt Tạ Lương Thành trong phút chốc trở nên cực kỳ nóng bỏng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Tấn, ậm ừ khen ngợi: "Làm tốt lắm, đêm nay sẽ thưởng em."
Nam Tầm nghe thế chẳng hiểu sao lại hiểu chệch đường ray.
Tạ Lương Thành dửng dưng đảo mắt qua đám cấp dưới. Tất tần tật tức khắc cúi thấp đầu, đặc biệt là Chu sư đoàn trưởng, vẻ mặt hổ thẹn không thôi.
"Hôm nay là ngày lành tôi và Tiểu Ngư đăng báo kết hôn. Tôi mời mọi người uống rượu, không say không về." Tạ Lương Thành cất lời, chỉ là âm điệu lạnh lùng lại chả giống đang mời rượu.
"Sao? Không muốn uống?"
"Muốn muốn muốn!" Chu sư trưởng lập tức cười lấy lòng: "Em còn muốn kính chị dâu hai ly đấy, để bồi tội với chị ấy."
Tạ Lương Thành liếc nhìn: "Tửu lượng con bé không tốt, cậu tự uống đi."
Chu sư trưởng ngờ vực,
chị dâu là nữ trang hào kiệt nào có thể không uống được, nhưng bắt gặp điệu bộ gà mẹ của Tạ Lương Thành,
thôi quên đi. Tạ Lương Thành mặc kệ đám anh em, mang Nam Tầm cưỡi ngựa đi nước kiệu* tới chiều tà mới trở lại. Lúc này mấy ông con giời đã nốc kha khá, có vài người còn gục luôn trên bàn.
[*Nước kiệu: Ngựa có những cách đi khác nhau. Nước kiệu là đi chậm, nước trung là đi vừa, nước đại là đi nhanh – gọi là "phi".] "Anh cả, em vẫn chưa xem ảnh đâu." Nam Tầm nhắc.
"Không vội, lập tức cho em coi."
Nói xong, Tạ Lương Thành kéo cô về thẳng phòng mình, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Vừa vào cửa, Tạ Lương Thành liền tiện tay cài khóa.
Thấy động tác mờ ám của ai kia - Nam Tầm:...
"Anh cả, ảnh đâu ạ?"
Tạ Lương Thành xoay người lại, không nói hai lời bế thốc cô lên, cởi giày cô rồi ném người lên giường, ngay đó đè xuống như ngọn núi.
Nam Tầm ngơ ngác.
"Người thật ở đây rồi, còn xem ảnh cái gì." Tạ Lương Thành vứt một câu liền mạnh bạo hôn xuống, đồng thời giật hết đống vướng víu trên người cô.
Nam Tầm cắn lên môi anh, tranh thủ khi còn có thể nói mà vội vàng nhắc nhở: "Bộ đồ này rất mắc, nếu anh lại làm hỏng em sẽ cắn chết anh!"
Tạ Lương Thành nghe vậy, tay lập tức túm bộ quần áo xé mạnh.
Mấy tiếng đứt vui tai vang lên, mấy chiếc cúc đằng trước đều bị kéo xuống, có viên còn bắn thẳng ra ngoài.
Sau đó, Tạ Lương Thành cực dày mặt nói: "Lại cắn anh đi."
Bộ đồ này anh cũng không định để cô mặc lần nào nữa.