Chưởng môn giận đến run lên bần bật.
Đệ tử ông đánh giá cao nhất hiện giờ lại vì một yêu nữ ma giáo mà nói chuyện với trưởng bối đồng môn bằng giọng điệu thế này, thậm chí dám đâm trưởng lão!
Không, nội lực thâm hậu kia cũng không biết năm đó dùng cách gì che mắt qua cửa, làm cho tất cả mọi người đều tưởng nó chỉ là người thường. Ngay từ đầu nó gia nhập phái Thanh Vân đã không có ý tốt.
“Hôm nay nếu không phải vì che chở yêu nữ này, ngươi còn định lừa chúng ta đến bao giờ? Có trách cũng chỉ trách khi xưa chúng ta sơ ý, để cho kẻ mang ý xấu như ngươi trà trộn vào, còn coi trọng ngươi như vậy!”
Lê Phong thản nhiên nói: “Cảm tạ ân nuôi dạy của chưởng môn và chư vị trưởng lão suốt thời gian qua. Hôm nay ta vốn định mang Hồng Y lặng lẽ rời đi, tình nghĩa sư môn bấy lâu nay ta vẫn sẽ khắc ghi trong lòng. Nhưng hiện tại xem ra, chưởng môn và các vị trưởng lão đã không hề tin ta.”
Hơi dừng, vẻ mặt hắn càng thêm bình tĩnh: “Một khi đã vậy, ta không lời nào để nói, tự xin trục xuất sư môn.”
“Khỏi cần ngươi mở miệng, ta chắc chắn sẽ làm!” Chưởng môn cả giận, sau đó cao giọng tuyên bố trước mặt các trưởng lão và hơn mười đệ tử chưa hôn mê: “Từ nay về sau, Lê Phong bị ta trục xuất sư môn, không còn là đệ tử Thanh Vân nữa!”
Nói xong, ông hằm hằm trừng Lê Phong: “Đừng tưởng rằng thế là xong. Tên nghịch đồ ngươi ẩn núp ở Thanh Vân năm năm, đánh cắp không ít võ công tâm pháp và y thuật thượng thừa của chúng ta. Lão phu hôm nay tuyệt đối không để ngươi và yêu nữ này chạy thoát.”
Lê Phong thoáng liếc qua ông, lại nghiêng đầu nhìn nữ tử bên người, không ngờ bắt cặp mắt sáng lóng lánh của cô thì bỗng ngẩn ra.
Tức khắc, hắn xoa nhẹ đầu Nam Tầm, giọng ôn hòa: “Y Y, nàng chờ một bên, ta rất nhanh sẽ mang nàng đi.”
Nam Tầm nhìn hắn không chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Lê Phong thấy cô như vậy, đột nhiên cảm giác ngực nóng lên, bàn tay to liền nắm lấy gáy cô, ngậm đôi môi phấn nộn mút mút mấy cái, mặc kệ ở đây có bao nhiêu người.
Mọi người hít hà.
Nhất là nữ đệ tử xinh đẹp vừa mới mắng Nam Tầm té tát, quả thực sắp khóc đến nơi.
Sư đệ Lê Phong thanh tâm quả dục, thanh tuấn như trúc trong lòng nàng giờ lại biến thành như vậy. Sa đọa, huynh ấy sa đọa rồi! Mà hết thảy đều do yêu nữa kia làm hại.
Nàng hận yêu nữ!
Khương Vu cũng mang vẻ mặt phức tạp nhìn đôi nam thanh nữ tú này.
Không bàn đến thân phận, hai người đứng chung một chỗ kỳ thực vô cùng xứng đôi. Một là nữ nhân y lưu luyến si mê nhiều năm, một là sư đệ đồng môn từng dùng lời lẽ chính trực khuyên bảo y đừng hãm sâu vũng bùn. Y rất biết ơn. Nhưng hôm nay y thoát khỏi, đệ ấy lại càng sa lầy.
Nam Tầm đẩy nhẹ đối phương, Lê Phong mới rời khỏi, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt. Hắn vươn ngón tay lau lau đôi môi bóng mượt ướt đẫm nước của cô.
Chưởng môn và các trưởng lão bị hành vi tựa khiêu khích của hắn chọc giận.
“Nghịch đồ! Nghịch đồ!”
Lê Phong không phải khiêu khích, chỉ là kìm lòng không đậu. Hắn đi đến trước mặt trưởng môn, nghiêm mặt nói: “Nếu chưởng môn muốn hôm nay kết thúc, vậy đến đây đi.”
Dừng mấy giây, hắn hững hờ nói tiếp: “Cũng không phải ta coi khinh phái Thanh Vân, mà thực sự Thanh Vân không có gì đáng để đánh cắp. Trước khi nhập môn ta đã tinh thông y thuật độc thuật, vốn đến vì y thuật thượng thừa nhưng không ngờ cái gì cũng chưa học được. Tuy nhiên kiếm thuật Thanh Vân cũng tạm được, ta nghiền ngẫm hai ba năm mới nghĩ ra cách hóa giải.”
Lời hắn vừa dứt, một trưởng lão quát: “Khoác lác! Kẻ như ngươi há có thể hóa giái tinh túy kiếm thuật Thanh Vân?”
Lê Phong không nói lời vô nghĩa, trực tiếp làm thủ thế mời với chưởng môn: “Chưởng môn, thỉnh xuất kiếm.”
Không chỉ chưởng môn mà vài vị trưởng lão khác, còn có lẻ tẻ hơn mười đệ tử chưa té xỉu nghe vậy đều nhìn hắn bằng ánh mắt không tưởng tượng nổi.
Khương Vu dù sao cũng từng được Lê Phong chỉ điểm, liền thiện ý nhắc nhở: “Lê sư đệ đừng vội hành động theo cảm tính. Đệ như vậy chẳng phải đang tìm đường chết?”
Chưởng môn đã tức giận đến độ chòm râu run lên bần bật: “Nghịch đồ, xem ta đánh chết ngươi!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay thời điểm chưởng môn rút kiếm chĩa về phía Lê Phong, Lê Phong cũng rút kiếm nhanh như chớp nhẹ nhàng chặn chiêu thế công của ông.
Hai tay chưởng môn bị rung chấn, trong lòng kinh ngạc, không dám khinh địch nữa mà lập tức xuất kiếm pháp thượng thừa của phái – Thanh Vân ngũ thức, chỉ đời đời chưởng môn mới may mắn học được. Thanh Vân năm đó đúng bằng bộ kiếm pháp này chen vào tám đại môn phái.
Thân kiếm nhanh như gió rít, nhóm đệ tử xem không rõ ấy vậy lúc này cũng kích động không thôi.
Chưởng môn rất ít khi sử dụng Thanh Vân ngũ thức, cho nên bình thường bọn họ căn bản không có cơ hội chiêm ngưỡng bộ kiếm pháp này lợi hại đến đâu. Hiện giờ nhờ Lê Phong lại may mắn thấy.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng chưởng môn vừa ra chiêu, Lê Phong không chết cũng tàn, trong lòng còn thấy chút lấn cấn. Dù sao tiểu sư đệ sống với bọn họ nhiều năm, chẳng sợ ba năm gần đây hắn càng thêm lạnh nhạt.
Nhưng một cái nháy mắt tiếp theo mọi người liền ngây như phỗng, trợn tròn mắt há hốc miệng.
Trường kiếm bạc trong tay Lê Phong múa càng nhanh hơn, lóe ra tàn ảnh như những tia chớp trắng, làm người xem hoa cả mắt.
Thanh Vân ngũ thức từ chiêu thứ nhất đến thứ tư đều bị Lê Phong lần lượt hóa giải!
Ngay trước khi chưởng môn đánh ra thức thứ năm ông chưa kịp nhuần nhuyễn, mọi người nghe được tiếng keng keng.
Chờ chiếu thức hai người đã chậm lại đến độ mọi người đều có thể thấy rõ, bảo kiếm trong tay trưởng môn bị Lê Phong đánh bay.
… Đánh bay.
Thanh kiếm kia cắm chặt trong đất, còn lắc lư vài cái ong ong.
Chưởng môn thẫn thờ nhìn bàn tay còn phát run của mình.
Chung quanh nháy mắt yên tĩnh.
Tất cả đệ tử không dám thở mạnh, ngay cả vài vị trưởng lão đều như thế.
Tuy Thanh Vân xếp hạng đếm ngược thứ hai từ dưới lên, nhưng tốt xấu gì cũng có chân trong hàng ngũ tám đại môn phái. Thanh Vân ngũ thức bọn họ luôn lấy làm tự hào nhất nay lại bị Lê Phong hóa giải ngon ơ đến vậy?
Trời ạ… Thật không thể tin được!
Nếu người nào cũng có thể làm được dễ dàng, vậy ngày sau phái Thanh Vân làm gì còn chỗ đứng trên giang hồ? Chiêu thức hóa giải này nhất định không thể bị truyền lưu ra ngoài.
Sau khi nhẹ nhàng thoải mái đánh bại chưởng môn, Lê Phong nhàn nhạt nói: “Kế tiếp ta tặng chưởng môn một bộ kiếm pháp, là do ta tự mình ngộ ra, xem như hồi báo ân nuôi dạy của chưởng môn và chư vị trưởng lão. Chưởng môn hãy xem cho kỹ.”
Nói xong, hắn trực tiếp múa lên tại chỗ.
Bộ kiếm pháp quả thực tinh diệu tuyệt luân, vài vị trưởng lão chuyên kiếm đều nhìn đăm đăm. Mà các đệ tử chỉ thấy được ánh kiếm trắng, không thấy rõ được gì.
Xong, Lê Phong thu hồi kiếm, cũng không thèm liếc lại phía sau mà đi thẳng tới chỗ Nam Tầm. Trong ánh mắt tỏa sáng của cô, hắn bế bổng cô lên.
“Này này, Lê Phong, là tay ta bị thương chứ không phải chân, không cần ca ôm…” Nữ tử vội vàng nói.
Nam nhân cười khẽ: “Ta biết, ta chỉ không muốn nàng mệt nhọc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!