Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Nam Tầm bọc chăn nằm liệt ở trên giường, đến khi ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn, cô mới xoay đầu lại. Tuy nhiên khi phát hiện là đại nhân quỷ bưng đồ ăn lại đây, cô lại vội vàng quay đầu về, tỏ vẻ hờn dỗi.
Phó Vũ hơi bất đắc dĩ, anh xới đầy cơm đến trước mặt Nam Tầm, dỗ dành: “Mạt Mạt, ăn cơm đi, đều là đồ ăn em thích nhất.”
Nói xong, anh đưa tay ôm toàn bộ tằm cưng trên giường lên, trực tiếp bưng bát cơm, múc một thìa lớn đút cho cô.
Nam Tầm vốn còn không muốn ăn, kết quả ngay lúc này bụng lại kêu lên ọt ọt.
Cmn, ngày hôm qua nướng bánh cả đêm, hôm nay trời vừa sáng lại nướng bánh áp chảo, cô liền ngủ thẳng đến giữa trưa, không đói bụng mới là lạ.
Nam Tầm ngoan ngoãn ăn thìa cơm kia, sau đó há miệng, chờ được đút tiếp.
Phó Vũ cười khẽ, đút cô ăn từng thìa từng thìa một, đến khi thấy đáy bát, anh lại đi xới thêm một bát nữa.
Nam Tầm ăn được nửa bát nữa, lúc thật sự ăn không vào nữa liền lắc đầu, vỗ vỗ bụng phình lên của mình: “No rồi.”
Phó Vũ xoa đầu cô, lại gần đặt một nụ hôn lên đôi môi đầy dầu của cô, sau đó thu dọn bát đũa rời đi.
Nam Tầm hạnh phúc nằm liệt ở trên giường, thuận tiện tán gẫu với Tiểu Bát: “Phó Vũ thật là một con quỷ nội trợ tốt, tay nghề nấu ăn đặc biệt hợp khẩu vị của ta.”
Hư Không Thú lập tức chọc phá bong bóng hạnh phúc của cô: “Ngươi đã quên đại nhân quỷ từng giết chết hai người, còn có một người bị hắn chỉnh thành bệnh thần kinh à?”
Nam Tầm: “… Bảo bối à, đang yên đang lành ngươi lại nhắc đến cái này để làm gì?”
Hư Không Thú hừ một tiếng: “Mặc kệ là thế giới nào, tình cảm không nên động thì ngươi cũng đừng động.”
Nam Tầm bị lời nó nói dọa sợ: “Tiểu Bát, ngươi, ngươi ngươi ngươi có ý gì, ngươi cho rằng ta thích đại nhân quỷ sao? Chết tiệt khẩu vị của ngươi quá nặng rồi, cho dù đàn ông trên thế giới đều chết hết thì ta cũng không thể nào thích anh ta, anh ta là con lệ quỷ đó! Còn nữa có phải ngươi quên rồi không, suýt nữa thì anh ta đã giết ta rồi?”
Hư Không Thú lại hừ hừ: “Ngươi biết thì tốt.”
Đồ ăn trong nhà đã ăn gần hết, Nam Tầm không thể trông cậy vào một con quỷ đi mua đồ ăn cho cô, vì thế cô vỗ về xong đại nhân quỷ thì mang tiền tự mình đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, cô thấy Phó Vũ nhìn chằm chằm vào cô, vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Nam Tầm bất đắc dĩ than một tiếng, tiến lên ôm cổ anh, chủ động dâng lên một nụ hôn nóng bỏng, Phó Vũ vội vàng ôm chặt cô mà hôn lại.
“Ngoan, em đi siêu thị rồi về, nếu anh không có việc gì thì tưới hoa nhổ cỏ đi.” Nam Tầm sờ sờ khuôn mặt đẹp trai của anh nói.
Phó Vũ khẽ cười: “Được, anh ở nhà đợi em.”
Nam Tầm ngượng ngùng nói với Tiểu Bát: “Ây da, loại cảm giác cô vợ đảm đang ở nhà chờ chồng về quen thuộc này là thế nào?”
Hư Không Thú: “… Chồng, ngươi nên cút đi mua đồ đi.”
Nam Tầm đi dạo siêu thị một vòng, xe đẩy đã nhét đầy đủ loại thức ăn, cô nhân viên ở quầy thu ngân còn nhìn cô thêm vài lần.
“Tiểu Bát, boss lớn lệ quỷ thật sự không đi theo sao?” Nam Tầm còn có phần không tin.
Hư Không Thú: “Thật sự, lần này hắn không đi theo.”
Nam Tầm nghĩ có muốn nhân lúc đại nhân quỷ không có ở đây mà đi lêu lổng ở chỗ khác hay không, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là thôi đi, không thể để đại nhân quỷ chờ quá lâu, lỡ như thẹn quá hóa giận thì không ổn.
Nam Tầm đang xách túi lớn túi nhỏ đón xe thì một người bất thình lình xông lên từ đằng sau, che miệng cô lại rồi kéo cô đến phía sau.
Vẻ mặt Nam Tầm tối lại, nhấc chân đạp lại về hướng người nọ.
Người phía sau né tránh khó khăn, thấp giọng nói: “Bạch Mạt, là chị!”
Nam Tầm ngẩn ra.
Tô Hàm?
Trên đầu Tô Hàm còn quấn dải băng, cô ấy kéo Nam Tầm đến góc khuất, vẻ mặt nặng nề nhìn cô: “Từ khi em rời khỏi trấn nhỏ chị liền đi theo, chị đã quan sát rất lâu, khẳng định chỉ có mình em.”
Nam Tầm hiểu ý cô, gật đầu nói: “Anh ấy không đi theo.”
Vẻ mặt Tô Hàm hơi phức tạp: “Mạt Mạt, là em đã cứu chị và đại sư Vô Trần sao?”
Nam Tầm lại gật đầu, dáng vẻ không hề gì: “Đây vốn là chuyện giữa em và anh ấy, không nên liên lụy đến người khác.”
“Bạch Mạt!” Tô Hàm thấy dáng vẻ này của cô, thương tiếc và tức giận vì cô không đấu tranh nên quát đầy tức giận: “Có phải em điên rồi không, đó chính là một con lệ quỷ! Rốt cuộc em có hiểu hay không, ngay mấy ngày trước, anh ta suýt nữa đã lấy mạng em!”
Nam Tầm thầm nghĩ: Dĩ nhiên tôi biết chứ, nhưng tôi đây không phải còn chưa tiêu trừ giá trị ác niệm của đại nhân quỷ sao, không thể rời khỏi anh được.
Tô Hàm lấy một túi bột đen và một lá bùa từ trong túi tiền, nhét vào trong tay Nam Tầm, có chút vội vàng mà nói: “Mạt Mạt, em nghe đây, đây là cơ hội cuối cùng. Đại sư Vô Trần đã viên tịch vào đêm qua, trước khi ông đi đã dùng máu trong tim vẽ lá bùa này, còn có túi bột Đào Mộc Tâm nghìn năm này, đối phó lệ quỷ càng có tác dụng.
Em chờ cơ hội cho lệ quỷ kia uống bột Đào Mộc Tâm, lại dán lá bùa vào ngực anh ta, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ tan thành mây khói. Chị tính rồi, ngày mai dương khí nồng nhất, là cơ hội tốt nhất để ra tay…”
Nam Tầm ngây ngốc tiếp nhận hai loại đồ vật kia, nhìn miệng Tô Hàm khép khép mở mở, bỗng hỏi Tiểu Bát: “Ngươi nói xem lần trước Tô Hàm suýt nữa chết thẳng cẳng, sao cô ấy còn chưa từ bỏ ý định?”
Hư Không Thú nói: “Khí vận tử mà, Thiên Đạo ưu ái, khí vận thêm thân, hầu hết rất khó chết.”
“Mạt Mạt, em nghe hiểu hết lời của chị chưa?”
Nam Tầm vội vàng gật đầu: “Ừm ừm, em hiểu hết rồi.”
Tô Hàm lại lặp lại lời dặn dò thêm mấy lần mới rời khỏi.
Chờ người đi rồi, Nam Tầm ngửi ngửi bột đen trong tay, hơi ghét bỏ mà nhăn mũi: “Thối thật, có phải đại sư Vô Trần cho thêm máu chó mực vào trong hay không?”
Hư Không Thú hơi ngạc nhiên: “Vậy mà ngươi còn biết máu chó mực? Giỏi lắm.”
Nam Tầm hừ một tiếng: “Xem thường ta phải không, ta còn biết Ma Thổi Đèn đấy. Trên người có ba ngọn lửa dương, một cái ở trên đỉnh đầu, hai cái ở trên bả vai, lúc đi đường ban đêm, nghìn vạn lần không nên quay đầu lại, nếu như bị quỷ thừa cơ thổi tắt ngọn lửa dương, sẽ bị quỷ câu hồn đi.”
Hư Không Thú nghe xong lời này lại có vẻ đăm chiêu.
Nam Tầm nghiên cứu bột đen và lá bùa trong tay một hồi, nghĩ dù sao đây cũng là tâm huyết của đại sư Vô Trần trước khi lâm chung, cứ vứt đi như vậy thì rất đáng tiếc, vì thế liền hỏi Tiểu Bát ở gần đây có chỗ nào có âm khí nặng.
Tiểu Bát chỉ một hẻm nhỏ âm khí khá nồng, Nam Tầm liền rắc bột Đào Mộc Tâm dọc đường, sau đó dán lá bùa kia ở trên đường đi qua.
Đến khi làm xong tất cả, Nam Tầm vỗ vỗ tay mình, tiếp tục xách theo mấy túi đồ ăn lên đường.
Còn chưa đến nhà cũ họ Phó, từ xa Nam Tầm đã thấy người đứng ở cửa.
Phó Vũ ra đón từ sau cửa, chủ động tiếp nhận đồ trong tay cô, nhưng anh vẫn đứng rất lâu mà không hề nhúc nhích.
Đôi mắt anh không xê dịch mà nhìn chằm chằm Nam Tầm, dường như đáy mắt có thứ gì đó đang điên cuồng tụ lại.
Nam Tầm hỏi: “Phó Vũ, anh sao vậy?”
Phó Vũ không nói gì, trực tiếp hành động vác cô lên, xoay người, lên lầu.