Edit: Trant/ Beta: Padu, RED
Người cá nhỏ thấy anh im lặng, biểu cảm là lạ, tưởng anh không tin thế là cao giọng khẳng định: "Thật mà, phòng tảo kia thực sự rất thần kỳ. Ở trong càng lâu thì sẽ sinh càng nhiều em bé.
Cháu nhớ rõ, cứ vào một thời điểm nhất định trong năm, rất nhiều người cá sẽ vào nhà tảo, một cái với một đực, hoặc là với rất nhiều con đực. Họ sẽ mang theo đồ ăn, làm tổ trong đó nhiều ngày. Sau khi giống cái ra khỏi đó bụng sẽ to dần lên, tầm khoảng nửa vòng... Ừm, tức là nửa năm í, sẽ có vài người cá con từ bụng chui ra. Bọn nó được bọc bởi lớp... màng mỏng mỏng? Rồi không lâu sau sẽ phá màng thoát ra."
Nét mặt Ngụy Xương từ một lời khó tả ban đầu dần trở nên khoan khoái, khóe miệng cong cong suиɠ sướиɠ.
Quả nhiên là bé ngốc, còn tưởng chuyện sinh người cá con là do nhà tảo.
Nam Tầm vẫn cứ tiếp tục hưng phấn, lại còn hỏi Ngụy Xương: "Chú, con người cũng có ngôi nhà nhỏ thần kỳ giống vậy ạ? Chỉ cần ở đó vài ngày là sinh ra em bé?"
Ngụy Xương xoa xoa đầu cô: "Không. Về chuyện sinh em bé hay sinh người cá, mai này chúng ta bàn tiếp. Cháu còn nhỏ, không phù hợp thảo luận đề tài này."
Nam Tầm hơi cụt hứng, cô nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là mình đã trưởng thành, sao tên kia vẫn cứ coi cô như trẻ con thế?
"Vâng, không nói thì không nói. Nhưng chú, cháu muốn xuống nước chơi, chú đồng ý rồi." Đôi mắt long lanh ngân ngấn nhìn thẳng anh, giống như anh mà cự tuyệt thì sẽ lập tức vỡ òa.
Ngụy Xương biết tỏng người cá không dễ khóc, nhưng vẫn bất lực than: "Thôi được rồi, ngày mai chú bảo chú Phương chuẩn bị mấy bộ áo tắm, hôm nay cháu... cứ để vậy đi."
Nam Tầm vui sướng ngồi bật dậy, níu đầu anh thơm chụt một cái thật kêu lên má: "Chú thật tốt!"
Ngụy Xương nhìn người cá nhỏ đầy trìu mến, không nhịn được véo véo má cô: "Không có lần sau, về sau xuống nước phải mặc áo tắm."
Nam Tầm ngoan ngoãn gật đầu, thấy anh ôm mình định đi, không khỏi nhắc nhở: "Chú, chú cũng không có áo tắm ạ? Chú định ở trần cùng cháu ạ?"
Khi người cá nhỏ hỏi câu này, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần xiết bao. Đôi mắt xanh đen như hai viên đá quý tuyệt đẹp phản chiếu ánh sáng, long lanh rực rỡ.
Ngụy Xương không biết bản thân đang bày vẻ mặt gì, chỉ vội vàng giải thích qua loa: "Chú đương nhiên không ở trần, sẽ mặc quần bơi."
Anh bế người cá nhỏ đặt lên xe lăn, gấp gáp đẩy ra ngoài cửa: "Lam Lam, chờ chú lát nhé, chú ra ngay thôi."
Nam Tầm chậc lưỡi bảo Tiểu Bát: "Ngại nè."
Tiểu Bát: "...Không ngại mới bất thường đấy."
Nam Tầm: "Chẳng phải coi ta như đứa trẻ ngây ngô không biết gì sao, thẹn thùng cái chi."
Tiểu Bát hồi tưởng đoạn hội thoại lúc trước của hai người và phản ứng của đại Boss, cười hí hí: "Ngươi hư lắm, thế mà không biết xấu hổ dùng vấn đề mặc hay không mặc quần áo trêu ghẹo đại Boss. Chậc chậc, gia có thể cam đoan, ngươi là người đầu tiên dám làm vậy."
Nam Tầm: "Cám ơn ngươi đã tìm cho ta túi da người cá đơn thuần vô hại ha."
Tiểu Bát: "Đó là vì gia nhìn xa trông rộng, biết rằng thân phận này dễ cưa đổ đại Boss nhất. Có thể nói gia đã đoán được trước màn này rồi, muah ha ha..."
Nam Tầm đang chuẩn bị đốp lại, nhưng đúng lúc này Ngụy Xương đi ra.
Cô vừa ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là cơ bụng tám múi săn chắc, đường cong hoàn mỹ.
Anh chỉ mặc quần bơi màu đen rộng thùng thình, dáng người chẳng hề kém cạnh siêu mẫu quốc tế. Chà chà eo hổ lưng sói chân dài, mặt tiền còn ăn đứt bất cứ ngôi sao nào, phong độ, khí thế áp đảo cả bậc quân vương, lập tức khiến Tiểu Bát sôi trào máu thú.
Tiểu Bát: "Áu áu áu, thanh máu đã về 0!"
Còn Nam Tầm vẫn tiếp tục giả bộ ngây ngô đáng yêu, ánh mắt thẳng tưng nhìn chằm chằm quần đùi đen của Ngụy Xương, mặt đầy nghi hoặc: "Chú, đây là quần bơi chú bảo ạ? Nhỏ như vậy, có thể giữ ấm?"
Ngụy Xương thấy cô nhìn chăm chú... của mình, không biết sao trong người bỗng bùng lên ngọn lửa, từ bụng dưới không ngừng lan xuống.
Phát giác điều gì đó, anh lập tức bế người cá nhỏ, tầm mắt cao hơn tự nhiên sẽ không trông thấy thứ không nên thấy.
"Chú?" Nam Tầm kêu một tiếng.
"Hiện tại là tác dụng thứ hai." Ngụy Xương vừa mở miệng liền phát hiện giọng mình khàn khàn, liền đằng hắng: "Che chắn bộ vị riêng tư..."
Nam Tầm tức khắc bày vẻ cháu đã hiểu: "Cháu biết, cháu cũng có cái này, giấu dưới vảy. Chú không có vảy, cho nên chỉ có thể dùng nó che."
Ngụy Xương nghe xong càng thêm xấu hổ. Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, đề tài này vốn nên trực tiếp bỏ qua, anh lại nhiều lời giải thích thêm một câu: "Chú là nam, cháu là nữ, hay phải nói chú là giống đực, cháu là giống cái, nơi đó của chúng ta không giống nhau."
Tự anh nói xong, không đợi người cá nhỏ nghiền ngẫm, đã đổi chủ đề: "Lam Lam, chút nữa có muốn so xem ai bơi nhanh hơn không?"
Người cá nhỏ bị dắt trở về chủ đề chính, nghiêm túc hỏi: "Cháu không thể dùng đuôi cá thật ạ?"
Ngụy Xương vỗ vỗ nhẹ trên nơi vốn là mông cô: "Vì công bằng, không thể."
Hai người đi tới bể bơi trước biệt thự, Ngụy Xương còn cố ý ngó xung quanh, xác định trên biển không có con thuyền nào, anh mới giúp người cá nhỏ cởi váy.
Cô vừa lột bỏ đồ vướng víu, lập tức nhảy vào trong nước. Đuôi cá xanh lam vẽ một đường cung tuyệt đẹp trước mắt người đàn ông. Mặt trời dát ánh vàng những giọt nước bắn lên, lấp lánh chói lòa.
Ngụy Xương ngơ ngẩn không rời nổi mắt. Nước bể bơi trong veo, anh có thể thấy rõ đuôi cá uốn lượn linh hoạt.
Đẹp mê ly!
Không có vật che đậy hình người làm phản ứng dưới thân anh rõ mồn một, hơn nữa nó còn có xu thế ngày càng mãnh liệt. Ngụy Xương chợt hoàn hồn, đeo kính rồi nhảy xuống bể. Làn nước bị ánh mặt trời chiếu cả sáng ấm nóng chẳng thể xoa dịu ngọn lửa trong anh.
Nam Tầm bơi lại gần, đùa dai dùng đuôi cá đập mặt nước, làm nước bắn tung toé vào mặt Ngụy Xương.
"Nhóc hư hỏng, xem chú bắt cháu đây!" Ngụy Xương cười mắng một câu, sải tay sải chân đuổi theo, tốc độ thế nhưng cũng không chậm, ngang ngửa vận động viên.
Nam Tầm làm xong chuyện xấu liền trốn, vừa trốn vừa dùng đuôi đập nước thủy công người đàn ông phía sau.
"Chú xem, cháu không dùng đuôi để bơi, chỉ dùng nó để hất nước. Cháu không chơi bẩn đâu nha." Nam Tầm cười khanh khách.
Mặc dù chỉ dùng hai tay, tốc độ bơi của người cá nhỏ cũng cực nhanh, nhưng bể bơi tuy lớn song không thể so với biển rộng, người cá nhỏ vẫn cần có khi phải xoay người đổi hướng.
Ngụy Xương canh lúc người cá nhỏ quẹo tăng tốc bất ngờ, thành công rút ngắn khoảng cách, tóm được đuôi của cô.
Trơn trượt, anh không dám dùng sức sợ làm đau cô bé, kết quả nhóc con đào thoát được.
"Chú, chú chậm quá, do tuổi cao sức yếu sao ạ?" Nam Tầm quay đầu làm mặt xấu.
Ngụy Xương: !!!
Không biết lớn nhỏ!