Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Nam Tầm cảm thấy có lẽ bản thân đã mở ra một lối đi thênh thang trang khang tiêu trừ giá trị ác niệm hàng loạt. Cô tính sau này không có chuyện gì thì sẽ tặng quà cho ba Lệ Sâm, còn phải là tự mình làm, để cho ba Lệ Sâm của cô cảm động đến rối tinh rối mù.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, chẳng mấy chốc Nam Tầm đã lên tiểu học. Nam Tầm cảm thấy mình học tiểu học với một đám nhóc choai choai thật sự rất đau khổ, liền năn nỉ ba Lệ Sâm đừng cho cô học tiểu học.
Lệ Sâm cũng muốn giữ con gái ở bên cạnh, cho nên liền cho phép. Đương nhiên ông Lệ không đồng ý, cuối cùng hai người bàn bạc, có thể không học tiểu học nhưng nhất định phải học từ cấp hai.
Lúc Lệ Sâm 28 tuổi, phần lớn sản nghiệp của nhà họ Lệ đã chuyển giao hết vào tay anh, dẫn đến ông Lệ trở nên nhàn rỗi. Một năm này, Tiểu Nam Tầm cũng đã là Lệ Tiểu Nam 15 tuổi, học lớp 11, lúc học trung học cơ sở từng nhảy hai lớp.
Nam Tầm đã trổ mã thành người đẹp nhỏ nằm úp sấp trên giường, than ngắn thở dài.
"Tiểu Bát à, giá trị ác niệm còn bao nhiêu rồi?"
"Giá trị ác niệm 50" Hư Không Thú nói.
"Nếu như ta không nhớ nhầm, năm kia giá trị ác niệm đã giảm xuống còn 50 rồi, vậy mà ba năm này không giảm 1 điểm nào sao?" Nam Tầm thật muốn chết mà.
Hư Không Thú trầm mặc một hồi rồi nói: "Giá trị ác niệm mới giảm xuống 50 điểm đã bão hòa rồi, xem ra thông qua tình thân để độ hóa đại boss thật sự không quá thuận lợi. Thôi, đợi thêm ba năm nữa đi, nếu như thật sự không được thì chúng ta liền chạy lấy người."
Nam Tầm giơ hai tay hai chân đồng ý, khó trách ngay từ lúc đầu Tiểu Bát đã nhắc nhở cô không nên đánh mất chính mình, tùy tiện một thế giới cũng dừng lại mười đến hai mươi năm, giả giả thật thật, một lần không cẩn thận là có thể nhập diễn không thoát ra được.
Mục đích của cô chính là quay về thế giới hiện thực, còn có đi thế giới thứ nhất một lần nữa, tìm con trai Đản Đản của cô.
Mục tiêu xác định rõ ràng.
"Đúng rồi, quên chưa nói với ngươi chuyện này." Hư Không Thú đột nhiên nói: "Giá trị hắc hóa của ba Lệ Sâm ngươi từng bất động rất lâu nay vừa có biến hóa, hôm nay tăng thêm 5 điểm, biến thành 45 rồi."
Nam Tầm à: "Hẳn là không có liên quan gì với ta đúng không?"
Chợt nghe thấy tiếng bước chân, Nam Tầm lập tức chui vào chăn. Cô nhìn nửa người trên của người đàn ông còn đang nhỏ nước, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, sau đó không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Dáng người này, chậc chậc, nhìn nhiều năm như vậy mà vẫn không chán, còn có khuôn mặt kia nữa, hoàn toàn rút vẻ ngây ngô trước kia đi, trở nên chín chắn mà thu hút. Ba Lệ Sâm của cô đẹp trai đến không có thiên lý, dáng người càng đẹp đến không có thiên lý.
Lệ Sâm trực tiếp ở trần đi tới, Nam Tầm vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nói ngọt ngào: "Ba, con đã ấp ấm ổ chăn cho ba rồi."
Nam Tầm có phòng công chúa của mình, nhưng thật sự là cô chưa từng ngủ lần nào, mấy năm nay vẫn ngủ cùng một chỗ với ba Lệ Sâm. Nhưng cmn cô là bé gái mà, trước kia mỗi lần cô nhắc đến việc chia giường ngủ, vẻ mặt ba Lệ Sâm liền đen lại, sau đó cô không dám nói nữa.
Nhưng lúc này đây, chờ Lệ Sâm lên giường, Nam tầm rất cảm thấy xấu hổ mà nói ra lần nữa: "Ba, năm nay con đã 15 tuổi rồi, thật sự trưởng thành, sau này chúng ta không thể ngủ chung nữa."
Cánh tay Lệ Sâm duỗi ra ôm cô vào trong lòng, giọng nói trầm xuống: "Cục cưng lại không nghe lời, hử?"
Nam Tầm muốn tránh đi, phát hiện giãy dụa không thoát được, cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ho nhẹ một tiếng, giọng điệu cố sức làm cho nhẹ nhàng: "Ba, bạn học trong lớp đều tự mình ngủ, con lớn như vậy rồi mà còn ngủ với ba, sẽ bị người khác cười nhạo đó."
"Cục cưng cảm thấy bạn học quan trọng, hay là ba quan trọng?" Lệ Sâm hỏi, đôi mắt hơi híp lại.
Nam Tầm vội vàng nói: "Đương nhiên là ba quan trọng! Bạn học chỉ là học cùng nhau mà thôi, nhưng ba là người thân làm bạn lớn lên với con, trong lòng con ba luôn đứng thứ nhất."
Lệ Sâm vừa lòng xoa đầu cô: "Ngoan."
Nam Tầm:...
Cho nên, đề tài vừa rồi bị anh tùy tiện lừa dối cho qua sao?
"Ba, còn có một chuyện, con đã lớn như vậy rồi, ba có thể không cần phái người bảo vệ con nữa hay không hả." Nam Tầm nói, tuy nói là bảo vệ, mẹ nó đó chính là theo dõi trá hình, cô đã sớm phát hiện hai người âm thầm nhìn chằm chằm cô rồi.
Người phái đi đã bị con gái phát hiện, Lệ Sâm hơi bất ngờ, dù sao anh biết rõ người của anh có bản lĩnh gì, sau khi kinh ngạc, anh trả lời đúng lý hợp tình: "Cục cưng, cho dù ba làm gì đều là vì tốt cho con."
Nam Tầm:...
Vì tốt cho con cái gì quả thật là cớ thông dụng làm cho không ai có thể phản bác.
Nam Tầm không thuyết phục được Lệ Sâm, liền dứt khoát nhắm mắt đi ngủ. Thôi, ngày mai lại tiếp tục tranh thủ quyền lợi cho mình, hình như tâm trạng hôm nay của ba Lệ Sâm không được tốt thì phải?
Hôm nay cô cũng không làm gì mà, không phải chỉ là nhận được một lá thư tình vào ban ngày thôi sao.
Chẳng lẽ vì vậy nên tức giận?
Nhưng mà cô cũng chưa hề nhìn chút nào đã ném vào trong thùng rác rồi mà. Cho dù cô có xem thì cũng không có gì mà, mười lăm mười sáu tuổi chính là lúc các cô bé cậu bé bắt đầu biết yêu, đặt vào thời cổ đại thì cũng đã tính đến chuyện kết hôn rồi, ba Lệ Sâm của cô cũng quá chuyện bé xé to đấy.
Nam Tầm nói thầm trong lòng rồi ngủ thiếp đi.
Chờ Nam Tầm ngủ thiếp đi, người đàn ông bên cạnh quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt thâm trầm.
Xem ra cục cưng của anh trưởng thành, biết xấu hổ rồi.
Nhưng đây rõ ràng là chuyện rất bình thường, anh lại hơi mất hứng.
Lệ Sâm mất hứng ôm cô bé đang ngủ như heo sát vào ngực hơn.
Nam Tầm ngủ như chết, ngày hôm sau tỉnh lại thì Lệ Sâm đã mặc xong quần áo ngồi bên giường, cả người âm trầm nhìn chằm chằm cô, dọa cô giật cả mình.
Lại tập trung nhìn kỹ, ánh mắt ba Lệ Sâm rất bình thường, không có gì khác thường.
Lệ Sâm đưa váy cho Nam Tầm: "Mặc quần áo tử tế vào rồi đi xuống dưới ăn cơm, thím Lý đã làm xong bữa sáng rồi."
Nam Tầm nhận lấy đồ, dạ một tiếng, chờ anh đi ra ngoài.
Nhưng mà Lệ Sâm cứ ngồi trên giường không nhúc nhích, ánh mắt tối tối.
Nam Tầm chống lại đôi mắt âm u kia, không biết sao lại thấy hơi hoảng hốt: "Ba, ba còn không đi xuống, cơm sẽ lạnh hết đó."
"Cục cưng, xa lạ với ba, hử?"
"Ba, không phải con xa lạ với ba, chỉ là con lớn rồi, muốn có chút riêng tư."
"Ba chưa bao giờ có riêng tư với con, bây giờ con lại muốn nói riêng tư với ba sao?" Lệ Sâm trầm giọng nói.
Nam Tầm bĩu môi: "Ba thôi đi, có rất nhiều chuyện về công việc ba chưa từng cho con biết, hừ hừ."
Lệ Sâm nhìn cô đầy ý tứ sâu xa một lúc lâu, bỗng nhiên nói một câu: "Được, ba biết rồi."
Nói xong, xoay người rời đi.
Cửa phòng ngủ bị đóng bịch một tiếng, tiếng động rất lớn.
Nam Tầm hơi mờ mịt, ba Lệ Sâm có ý gì vậy chứ, anh biết gì cơ?
Càng nghĩ càng hoảng hốt, Nam Tầm khóc rống với Tiểu Bát: "Tiểu Bát, có phải anh ta biến thái hay không? Ngươi nói xem có phải biến thái hay không! Con gái anh ta đã lớn như vậy rồi, anh ta còn muốn ngủ chung với ta. Ta muốn chờ anh ta ra ngoài rồi mới thay quần áo, anh ta còn không hài lòng, anh ta dựa vào cái gì mà không hài lòng chứ?"
Hư Không Thú suy nghĩ một lát, trả lời: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ba Lệ Sâm ngươi là biến thái. Chỉ có điều nói đi phải nói lại, lần nào mà chúng ta không gặp phải biến thái chứ?"
Nam Tầm:...