Editor: thanh huyền
Đường Bạch Dạ cúi người, đem cô vây ở giữa lồng ngực cùng ghế tựa, anh thường dùng nước hoa Dior Fahrenheit bao phủ cô.. Hạ Thần Hi đặc biệt thích nước hoa này, có cảm tình đặc thù.
Nhà cô cũng có nước hoa Dior Fahrenheit, thỉnh thoảng sẽ xịt một chút ở phòng ngủ, có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ của cô.
Nhàn nhạt, không gay mũi. Lại gợi cảm đẹp đẽ quý giá, làm người ta mê muội.
Cô vô ý nghiêng đầu, muốn tránh hơi thở này tập kích, lại bị Đường Bạch Dạ nắm cằm, ánh mắt của anh mang ý cười, ôn hòa nói, "Tôi có say hay không, cô rõ ràng nhất."
"Nếu không phải sợ hãi, vì sao phải trốn? Vì sao từ sàn nhảy thoát đi? Một khúc chưa xong liền chạy, như vậy có lẽ rất thất lễ, sao có thể giữa đường mà chạy."
Tiếng nói Đường Bạch Dạ, mang theo mê hoặc.
Anh am hiểu tâm lý học, biết thế nào công phá tâm lý phòng bị của một người.
Hạ Thần Hi cười cười, "A, tôi đang sợ cái gì?"
"Sợ hãi yêu tôi!" Đường Bạch Dạ kiên định nói.
Đường Bạch Dạ ở tình trường mọi việc đều thuận lợi, thanh thuần , diễm lệ , vụng về , thông minh , băng sơn , chim nhỏ nép vào người ... Đủ loại phụ nữ anh đều gặp, phụ nữ như thế nào, tâm lý như thế nào, phản ứng như thế nào. Cao thủ tình trường Đường Dạ Bạch, sao lại không biết.
Mặt này, Hạ Thần Hi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Hạ Thần Hi chậm rãi cười, tươi đẹp tươi cười ở trong bóng đêm cũng tạo ra mơ màng, "Líu lo là sợ hãi yêu, kia đã nói lên, tôi còn không yêu."
"Đường tiên sinh, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tạo thành người quấy nhiễu."
Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, mang theo mấy phần nguy hiểm, "Làm sao cô biết, yêu tôi sẽ tạo quấy nhiễu cho tôi?”
Hạ Thần Hi cười híp mắt nói, "Đường tổng, anh sẽ phải kết hôn."
Sắc mặt Đường Bạch Dạ hơi đổi, lại cấp tốc khôi phục bình tĩnh, cười đến quần ma loạn vũ, "Trên thực tế, nếu nếu cô có tình cảm với tôi, tôi sẽ rất hưởng thụ."
"Không có ý tứ" Hạ Thần Hi ôn hòa nói.
Đường Bạch Dạ chậm rãi ngồi thẳng lên, Hạ Thần Hi cũng theo đứng lên, giống như hạ quyết tâm cái gì, cô nói, "Đường Bạch Dạ, có lẽ phụ nữ ở trong mắt anh, cái gì cũng không phải là, thậm chí ngay cả một bộ y phục cũng không bằng, chơi đùa xong liền ném, không quan tâm."
"Bởi vì có nhân, tôi đối với anh xác thực là có chút dung túng, cho phép anh đến bên cạnh tôi, nhưng không hơn. Nếu nói là yêu anh, sợ rằng thời gian quá nhanh, con người của tôi, không dễ dàng yêu ai.”
"Tôi không biết anh có ý gì đối với tôi, tôi chỉ muốn cho anh biết, nếu như anh nghĩ chơi một chút, chỉ muốn chinh phục quấy phá, tôi khuyên anh sớm chặt đứt ý niệm."
Hạ Thần Hi cũng không muốn cùng Đường Bạch Dạ nói thẳng như thế, chỉ là, bọn họ ở trong tình huống ái muội không rõ này, nói sớm, đối với ai cũng đều tốt.
"Xem ra, cô muốn trái tim của tôi?” Đường Bạch Dạ nhíu mày.
Hạ Thần Hi nghiêm túc nhìn anh, "Đường tiên sinh, tôi không xứng sao?"
Những lời này hỏi vô cùng khí phách, lại một chút cũng không đường hoàng.
Hạ Thần Hi chính là loại này người, cô quật cường, cô cuồng ngạo, cô khí phách, nhưng, cô lại một chút cũng không đường hoàng.
Đường Bạch Dạ cười, đầu ngón tay hơi xẹt qua khuôn mặt Hạ Thần Hi.
Xúc cảm đầu ngón tay, làm người ta mê muội.
Anh đột nhiên hiểu một việc, cô xứng.
"Hạ Thần Hi, tôi như cô mong muốn." Đường Bạch Dạ mỉm cười, yêu nghiệt ưu nhã, "Muốn trái tim của tôi, muốn xem bản lĩnh của cô.”
Hạ Thần Hi cười, "Những lời này, tôi còn nguyên tặng cho anh.