Editor: thanh huyền
"Đương nhiên!" Hạ bảo bối cười đến ưu nhã mê người như vậy, "Bảo bối nhà người đáng yêu lại thân sĩ như vậy, điều quan trọng nhất là, ăn ảnh a, không quảng bá ra rất đáng tiếc."
"Như thế!"
"Ha ha ha... Mẹ, con yêu mẹ chết mất."
...
Tưởng Tuệ gọi điện thoại cho Đường Bạch Dạ, liên tiếp cũng không thông, Đường Bạch Dạ tắt máy, cô lại gọi cho Lâm Nhiên, còn có mấy người bạn của Đường Bạch Dạ, kết quả không ai biết Đường Bạch Dạ đi đâu.
Anh có thể trong nhà Hạ Thần Hi hay không?
Tưởng Tuệ lắc lắc đầu, "Không có khả năng, anh không có khả năng đi , cô hiểu biết Đường, anh nhất định hận chết Hạ Thần Hi lừa gạt, sao có thể nhanh như vậy tha thứ cô."
Cô ở nhà lo sợ bất an, Tưởng thị trưởng hỏi cô tình huống, Tưởng Tuệ trả lời không yên lòng được.
Tưởng thị trưởng nói, "Con gái à, đàn ông cần nhất là không gian, con đừng trói chặt.”
"Cha, cha rốt cuộc giúp đỡ ai, con trói chặt sao?” Tưởng Tuệ nói xong vô cùng ủy khuất, "Đường phong lưu hoa tâm như vậy, căn bản không đem con để vào mắt, cha xem anh ấy có nhiều phụ nữ như vậy."
Tưởng thị trưởng mở báo chí ra, không nói lời nào.
Tưởng Tuệ làm nũng kéo Tưởng thị trưởng, "Cha, cha nói một chút đi, anh ấy nhất định sẽ nghe lời cha.”
"Hồ nháo!" Tưởng thị trưởng nói, "Chuyện con cùng Bạch Dạ, thế nào muốn cha can thiệp, còn ra thể thống gì, để Bạch Dạ biết, sẽ nghĩ con nói bên tai cha, sẽ càng không vui.”
Tưởng Tuệ giậm chân, "Cha!"
"Con gái ngoan, con để hết dụng tâm bên cạnh nó là được.”
"Tâm tư của con ở bên cạnh anh ấy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Còn muốn thế nào?" Tưởng Tuệ nói xong càng ủy khuất, "Nhưng anh ấy vì sao không yêu con, con có nhan sắc, tính cách cũng rộng rãi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì sao anh ấy không yêu con."
Tưởng thị trưởng thấy con gái như vậy, cũng là đau lòng, nhưng đàn ông có mấy người không hoa tâm, ông thấy nhiều lắm, cũng lười nói.
"Con biết rõ, con còn muốn gả cho nó, lúc trước cha đề nghị con gả cho tam Đường thiếu gia thật tốt, đứa bé kia càng ổn trọng."
"Cha!" Tưởng Tuệ giận, "Con thích Đường Bạch Dạ, sẽ phải là Đường Bạch Dạ, cha giúp con nói một chút thôi.”
"Cha con không dạy nổi người này.”Tưởng thị trưởng bất đắc dĩ nói.
Tưởng Tuệ không nghe theo, "Cha, hạnh phúc con gái quan trọng, hay là mặt mũi cha quan trọng?”
Tưởng thị trưởng thấy cô lại muốn khóc, chỉ có thể buông tay, "Được rồi, được rồi, lúc rảnh rỗi ta sẽ cùng nó ăn một bữa cơm, nói chuyện vấn đề của hai đứa, hôn lễ tháng sau cử hành, con cũng đừng lo lắng."
"Vị trí Đường thiếu phu nhân, nhất định là của con.”
"Con gái ngoan, đừng khóc."
Tưởng Tuệ ôm cánh tay Tưởng thị trưởng, "Cảm ơn cha."
"Con a, thực sự là khắc tinh của cha.”
Đường Bạch Dạ liên tiếp mấy ngày không có xuất hiện, ngược lại là tin tức anh và Tưởng Tuệ sắp kết hôn truyền càng lúc càng lợi hại, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, nếu nói là Đường Bạch Dạ với cô có chút ý tứ, muốn đạt được cô.
Bây giờ nghe thấy cô có đứa nhỏ, dự đoán cũng là chặt đứt ý niệm.
Kể từ đó cũng tốt, miễn cho ai thương tổn.
Tiết Giai Vân vô ý oán giận, Lâm Nhiên cùng Đường Bạch Dạ đến New York công tác, thật nhàm chán, Hạ Thần Hi thế mới biết, là Đường Bạch Dạ đi nước Mỹ, cũng không ở trong nước.
Ngày này, thành phố S phát sinh một đại sự.
Công trường Hằng Kim lại xảy ra chuyện, tầng 37 lại một lần nữa sụp xuống, cùng ba tám tầng sụp xuống, chết và bị thương nhiều công nhân, tin tức ùn ùn truyền đến, cấp tốc lan tràn toàn bộ giới kiến trúc.
Chủ kỹ sư Triệu Phong trốn tránh trách nhiệm, đem trách nhiệm toàn bộ giao cho Hạ Thần Hi.