"Mày. . . . . ." Tưởng Tuệ đùng đùng nổi giận chỉ vào Hạ bảo bối, tức giận đến nỗi không biết nói cái gì?
Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, "Bảo bối nói đúng, xác thật không cần yêu cầu người khác cũng lễ phép có giáo dục giống như chúng ta, thứ này rất quý giá, có người luôn xem như châu báu mà cất kỹ."
Hai mẹ con mỗi người một câu, châm chọc khiêu khích.
Tưởng Tuệ chưa từng chịu loại nhục nhã này, Đường Bạch Dạ lại không bênh vực, cô ta uất ức đỏ cả mắt.
Đường Bạch Dạ đột nhiên cảm thấy sốc mà rất vui, đứa nhỏ này thật sự là vừa nhanh mồm nhanh miệng vừa đáng yêu.
Anh chị em đều là fan hâm mộ, đều là giận điên người không đền mạng..
"Cậu có biết tôi là ai không hả, dám nói chuyện với tôi như vậy sao?" Tưởng Tuệ phẫn nộ nói.
Đường Bạch Dạ bực bội nhíu mày, Tưởng Tuệ có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì sao hôm nay không phân biệt rõ phải trái như thế này?
"Được rồi, tiểu Tuệ, xin lỗi." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói.
"Đường!"
Tưởng Tuệ giậm chân, xấu hổ và giận dữ bỏ đi.
Hạ Thần Hi mang theo Hạ bảo bối đẩy xe vừa muốn đi, Đường Bạch Dạ nắm lấy cánh tay của cô.
"Cô là ai?" Tiếng nói của Đường Bạch Dạ, lạnh băng như cơn gió lạnh thổi qua.
Khóe môi Hạ bảo bối giương lên, chậm rãi quyến rũ ra một nụ cười mang nhiều hứng thú.
Hạ Thần Hi nâng mắt lên, nhìn về phía Đường Bạch Dạ.
Bắt gặp một đôi mắt tràn ngập lãnh khí.
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, một người đàn ông yêu nghiệt, vừa rồi cô chỉ một lòng muốn bảo vệ Hạ bảo bối, cho nên không chú ý người đàn ông bên cạnh Tưởng Tuệ.
Lúc này liếc mắt một cái, vô cùng hoảng sợ.
Tinh xảo, yêu nghiệt, khí phách và sang trọng cùng tồn tại, sức quyến rũ vô bờ bến.
"Chúng ta có biết nhau hay không?" Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi.
Đôi mắt này, dù có chết anh cũng không thể quên, người làm anh gần như mất đi tất cả, làm phụ nữ ám sát anh vô số lần.
Cô ta cũng có một đôi mắt rất đẹp.
Xinh đẹp lại quyến rũ.
"Tôi không biết anh." Hạ Thần Hi tránh tay Đường Bạch Dạ, "Anh nhận lầm người rồi."
Đường Bạch Dạ chậm rãi buông tay Hạ Thần Hi ra, cô liền đẩy xe đi.
Hạ bảo bối suy nghĩ một chút, nhìn Đường Bạch Dạ cười xán lạn, cực kỳ ưu nhã, "Đường tiên sinh, ánh mắt của chú thực sự là quá kém."
Trên mặt Bảo bối phấn phấn nộn nộn không chút nào che giấu một loại biểu tình.
╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ khinh bỉ ngươi! .
Ánh mắt kém như vậy, một lần nữa bé lại thật khẳng định sâu sắc, công lớn lao di truyền là từ mẹ.
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Đường Bạch Dạ nhíu mày, đứa bé này biết anh sao?
Đang lúc anh còn muốn hỏi, bóng dáng hai mẹ con đã biến mất.
Hai mẹ con mang theo chiến lợi phẩm về nhà.
Đang đi bộ trên con đường lớn, Hạ bảo bối hiếu kỳ hỏi, "Mẹ, mẹ không biết người đàn ông vừa rồi thật sao?"
"Không biết."
"Thực sự không biết?"
"Xác định không biết."
Hạ bảo bối chậm rãi nói, "Mẹ, vị tiên sinh kia, tên là Đường Bạch Dạ."
Hạ Thần Hi đột nhiên dừng bước lại, mắt chậm rãi, chậm rãi mở to, quỷ dị nhìn Hạ bảo bối.
"Con xác định?"
"Xác định."
Mẹ, cha yêu dấu của con mỗi ngày đều xuất hiện trên các tạp chí lớn, thay phụ nữ như thay quần áo.
Mặc dù đã có vị hôn thê, nhưng vẫn phong lưu như vậy.
Mị lực vô biên.
Dự đoán toàn bộ thành phố S không mấy nữ nhân không biết Đường Bạch Dạ là ai.
Hạ Thần Hi bắt đầu đi vào cõi thần tiên, cô cảm giác cả người như không còn trọng lượng.
Thế giới này thực sự quá nhỏ.
Có hay không nhầm a.
Ngày đầu tiên về nước liền gặp gỡ cha ruột bảo bối.
Cô có nên đi mua vé số không?
Hai mẹ con trở về nhà trọ cảnh biển, lại thấy một chiếc xe Lamborghini dừng ở phía bên phải, bảng số xe XX8888.
Hạ bảo bối thổi một tiếng huýt sáo, "Xe đẹp, biển số xe càng đẹp hơn."
Chủ xe, ngươi cũng quá khí phách đi.
Khí phách lộ ra ngoài a.
Bảo bối thích chiếc xe này.