Editor: thanh huyền
"Tôi yêu cầu đãi ngộ hợp lý, không ngủ sô pha." Đường Bạch Dạ đơn giản đứng dậy, đem Hạ Thần Hi kéo lên, đắp chăn, cánh tay mở ra, đơn giản đem cô ôm giống như lò sưởi, trên trán Hạ Thần Hi xuất hiện ba vạch đen.
"Cái gì đãi ngộ hợp lý?"
Đường Bạch Dạ rất chính nhân quân tử nói, " Đãi ngộ hợp lý ân nhân cứu mạng."
Hạ Thần Hi chớp mắt, hiển nhiên theo không kịp tiết tấu Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ lại một lần nữa lộ ra phong độ nhẹ nhàng , cả người lẫn vật vô hại tươi cười, "Đãi ngộ hợp lý ân nhân cứu mạng chính là lấy thân báo đáp, cô đã không lấy thân báo đáp, tôi chỉ có thể lui cầu cái thứ hai, ôm quá kiền nghiện."
Khóe miệng Hạ Thần Hi co quắp, phim truyền hình em gái anh, tiểu thuyết võ hiệp em gái anh.
Đường tổng, anh bị phim truyền hình tám giờ cùng tiểu thuyết võ hiệp chà đạp.
Nào có chuyện cứu mạng liền lấy thân báo đáp.
Hạ tiểu thư nắm tay, tức giận hừng hực cháy, giận!
Đường Bạch Dạ cảm giác được phẫn nộ của cô, "Hạ tiểu thư, cô lại không đi ngủ, tôi cũng không phải là đi ngủ đơn giản như vậy, một nam một nữ, canh ba nửa đêm, có thể làm nhiều việc lắm.”
"Bản thiếu gia nghẹn lâu lắm, nóng tính chính vương, cô lại không cho, bức nóng nảy, tôi hôn cô, không lầm."
"Cô biết, tôi đối với tất cả phụ nữ đều có hứng thú, phụ nữ có con thì chưa, nên tôi cảm thấy thấy hứng thú."
"Hi vọng Hạ tiểu thư không muốn cho tôi cơ hội này, mặc dù tôi rất chờ mong."
...
Hạ Thần Hi tất cả ngôn ngữ đều bị ngăn ở trong yết hầu, cô đột nhiên tin, gien đồi bại của Hạ bảo bối, quả nhiên là công lao của Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ từ nhỏ ngủ thường hay nằm mơ, liền tỉnh, ai biết ôm Hạ Thần Hi một đêm ngủ ngon.
Một cảm giác này, ngủ đến hơn tám giờ sáng.
Hôm nay thứ Bảy, bọn họ không đi làm, một ngày cảm thấy tự nhiên tỉnh.
Hạ bảo bối đứng ở bên giường, nhìn nam nữ quấn quýt ôm nhau ngủ, bé chỉ là ngủ một giấc mà thôi, cha và mẹ lúc nào phát triển cấp tốc như vậy, vậy mà phát triển được nhanh như vậy?
Thật sự là quá thần kỳ.
Cha, cha là thế nào bò lên giường của mẹ.
Hạ bảo bối đối với chuyện này, hết sức tò mò.
Chỉ bằng cha có thể bò lên trên giường Hạ Thần Hi không bị Hạ Thần Hi đá xuống, Hạ bảo bối liền cảm thấy, cha này có tiền đồ, tiền đồ bừng sáng.
Đường Bạch Dạ là rất cảnh giác người, bên giường có một tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm mình.
Người chết cũng có thể bị nhìn tỉnh.
"Hạ bảo bối, cháu nhìn chú như vậy, là cảm thấy hứng thú sao?" Đường Bạch Dạ khó xử nhíu mày, phi thường khổ não nói, "Chú không có kiên trì, mẹ cháu cũng không phải khẩu vị của chú.”
Hạ bảo bối đột nhiên nhớ tới đối thoại Đường tiên sinh từng đùa giỡn, lại nghe thấy Đường tiên sinh ba câu không rời sắc, bé đột nhiên cảm thấy, Đường tiên sinh cùng Lục Trăn có cái quan hệ huyết thống gì không rõ.
"Đường tiên sinh, cháu và chú vừa lúc tương phản, cháu đặc biệt chung tình, cho nên, chú không cần tự mình đa tình.”
Hạ bảo bối cười mỉm nói, "Hiện tại, lăn xuống khỏi giường mẹ cháu.!”
Mặt Hạ bảo bối mang tươi cười, khí phách bắn ra bốn phía.
Kia khẩu khí, giống như Đường Bạch Dạ chiếm phụ nữ của bé.
Đường tiên sinh vô lại nói, "Đây là giường phụ nữ, dựa vào cái gì chú phải cút, cút cũng là cháu cút, tiểu hài tử tự giác một chút, đừng làm bóng đèn."
Hạ bảo bối chân nhíu mày, đang muốn mở miệng.
"Ầm ĩ chết đi được , các người cút ra ngoài!" Mắt Hạ Thần Hi cũng không mở, lẩm bẩm một câu.
Hạ bảo bối hướng Đường Bạch Dạ dơ một ngón giữa.
Mặt phấn phấn nộn nộn kia, dựng thẳng ngón giữa, thực sự là phi thường cảm kích.