Editor : nguoihaymo
Beta: Thanh huyền
Đường Nhất Phong ở một bên nói, "Anh, có chuyện gì có thể từ từ bàn bạc với cha, không việc gì mà không dàn xếp được."
"Có việc gì mà không thể bàn bạc, việc này không cho phép Đường thị chịu trách nhiệm, nếu không, anh liền cút ra khỏi Đường thị cho tôi." Lời nói kiên quyết Đường lão, chiêu cuối cùng này, ông không tin Đường Bạch Dạ có thể chịu đựng được.
Đường Bạch Dạ đang muốn nói chuyện đó với ông, trợ lý gõ cửa tiến vào.
"Chủ tịch, Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện, Triệu kỹ sư đã thừa nhận hết mọi tội lỗi ."
"Cái gì?" Đường lão nghe vậy thiếu chút nữa là lên cơn đau tim, Đường Bạch Dạ lo giải quyết mọi chuyện bên này, không nghĩ tới Triệu Phong lại đâm cho anh một dao, Đường lão giận tím mặt hỏi, "Này đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?"
Trợ lý nói, "Chúng tôi cũng không biết, chính là biết Triệu kỹ sư nhập viện vào sáng nay, đã thừa nhận tất cả mọi chuyện."
"Tên hỗn đản này!" Đường lão rất tức giận.
Đường Bạch Dạ cũng vô cùng kinh ngạc, bọn anh suy nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến mọi chuyện sẽ như thế này, Triệu Phong lại tự mình đứng ra chịu trách nhiệm, Đường Bạch Dạ định sẽ vì chuyện này mà đấu với Đường lão một trận.
Đàn ông vì người phụ nữ của mình mà đánh một trận, đó mới được gọi là bản lĩnh . .
Không thể ngờ, trận chiến vừa mới bắt đầu, đối phương liền muốn dập lửa .
Anh đang có hứng thú không ngờ mọi chuyện lại ra như vậy.
"Có phải mọi chuyện việc do anh sắp đặt?" Đường lão hỏi.
" Chuyện này không liên quan con." Đường Bạch Dạ cố biện minh cho mình, "Nói không chừng lương tâm Triệu Phong trỗi dậy nên mới vậy."
Đường lão nghe anh nói những lời này dường như không thể tin được cười lớn, Triệu Phong có lương tâm, lương tâm của anh ta bị chó tha rồi, làm sao có lương tâm để cứu người như thế chứ.
Đường lão đi rồi, Lâm Nhiên vỗ ngực mình.
"Cậu thật muốn đấu với ông ta sao " đá chọi với đá ", đúng là tự mình tìm rắc rối mà."
"Tắt lửa ." Đường Bạch Dạ tỏ ra đáng tiếc nói, "Tắt cũng tốt, Triệu Phong đầu óc có vấn đề sao? Vì sao lại có thể nhận tội như thế chứ?"
"Nếu như theo lời cậu, thật sự là lương tâm cậu ta trỗi dậy sao."
"Cậu cũng biết chọn thời gian để chọc cười người ta sao." Đường Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại điện cho Tưởng Tuệ.
Tưởng Tuệ nhìn màn hình thấy Đường Bạch Dạ gọi đến, trong lòng vui vẻ, Đường Bạch Dạ hỏi, "Triệu Phong như thế nào lại đột nhiên nhận tội? Em có biết hay không, việc này đem đến cho Đường thị rất nhiều rất rối?"
Tưởng Tuệ nghe, trong lòng cũng cảm thấy bất an, "Em cũng không biết vì sao anh ấy lại chịu nhận tội nữa, Đường, thật xin lỗi, Đường lão có phải trách cứ anh hay không , đều là do anh em không tốt, anh em bị người ta bắn một phát, lá gan bị vỡ."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Bị bắn sao, là do ai bắn?"
Tưởng Tuệ tức giận nói, "Nhất định là Hạ Thần Hi muốn giết người, tối hôm qua anh ấy bị người ta cầm súng bắn, thiếu chút nữa mà mất mạng, chỗ nào đều không đi, phải đi đến sở cảnh sát yêu cầu thả người, anh ấy bị hoảng sợ, nhất định là do cô ta làm , bằng không vì sao anh ấy là sợ cô ta đến vậy."
Giọng Đường Bạch Dạ trầm xuống nói,"Không có khả năng!"
Làm sao có thể là Hạ Thần Hi, cô ấy vừa ngủ dậy cái gì cũng không biết, hôm nay còn hỏi anh mọi chuyện đã xử lý như thế nào rồi, nếu thật sự Hạ Thần Hi làm , vậy khả năng diễn xuất của cô ấy cũng quá cao đi, tuyệt đối không có khả năng.
"Đường, anh không tin em sao, Hạ Thần Hi nhất định không phải là người tốt." Tưởng Tuệ nói, cô nghĩ Đường Bạch Dạ dường như bảo vệ cho Hạ Thần Hi, cô cảm thấy không được vui cho lắm, " Anh vì sao muốn bảo vệ cô ta chứ, thậm chí vì cô ta mà đến cục cảnh sát đả thương người, Đường, anh như thế nào. . . . . ."
"Chuyện này về sau anh sẽ giải thích với em, Triệu Phong bị thương như thế nào?" Đường Bạch Dạ chuyển sang chủ đề khác để Tưởng Tuệ không hỏi nữa.
"Không nghiêm trọng lắm, cô em tính đưa anh ấy ra nước ngoài một thời gian, cho mọi việc tạm lắng xuống sẽ trở về."
" Anh đã hiểu." Đường Bạch Dạ cúp điện thoại, Lâm Nhiên nói, "Anh thật có thể diễn trò, Triệu Phong thừa nhận tội, anh là người vui vẻ nhất, vậy mà còn bảo anh ta đem phiền toái đến cho cậu nữa chứ, đúng là nói dối không chớp mắt."