Editor: thanh huyền
Đường Bạch Dạ theo Hạ Thần Hi ở đây hỏi không ra cái gì, anh cũng không để ý .
Hạ Thần Hi nói đúng, bất kể là ai giúp Hạ Thần Hi, không cần quan tâm, chỉ cần không ác ý là được, mặc dù chiếm cơ hội biểu hiện trước của anh, tội không thể tha, nhìn Hạ Thần Hi bình an là được rồi.
Đường tiên sinh quyết định khoan dung chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Đường Bạch Dạ đi rồi, Hạ Thần Hi nhìn Hạ bảo bối, Hạ bảo bối ôm Tiểu Bảo ở một bên, chớp mắt giả trang vô tội.
"Là con phái người chỉnh Triệu Phong?"
Hạ bảo bối là người khả nghi nhất.
Khóe môi Hạ Thần Hi tươi cười, có chút nghi ngờ hỏi, "Con là lính đánh thuê, có người ở thành phố S?"
Hạ bảo bối lại một lần nữa gật đầu.
Hạ Thần Hi sờ sờ đầu Hạ bảo bối, "Làm tốt lắm!"
Hạ bảo bối trong nháy mắt mở cờ trong bụng, chân chó nhìn Hạ Thần Hi, "Mẹ, có thưởng không?"
"Cút!" Hạ Thần Hi cười mắng, "Ngày nào đó mang mẹ nhìn lính đánh thuê khiêu chiến quân đoàn lục chiến nước Mỹ."
Trên đầu Hạ bảo bối nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi, "Mẹ, mặt trận này có nhiều máu, không thích hợp cho phụ nữ nhìn.”
"Phụ nữ làm sao? Con dám khinh bỉ phụ nữ?"
"Oan uổng a, mẹ." Hạ bảo bối dựng thẳng cờ lên đầu hàng, ôm Tiểu Bảo vội vàng nói, "Nói chung, thân mẹ ruột không thể nhìn."
Triệu Phong bị Hạ bảo bối dọa, thường gặp ác mộng, trạng thái tinh thần cũng không được khá lắm.
Mặc dù anh ta nhận tội, dù sao bối cảnh cường đại, rất nhanh liền lấy lý do bệnh tâm thần đưa đến bệnh viện, sau đó lại bí mật xuất ngoại, không thể nghĩ ra, Hạ Thần Hi cũng nghe giới kiến trúc giới có một chút nghe đồn.
Đều nói chuyện Triệu Phong, Hạ Thần Hi cũng nghe nói, chỉ là cười lạnh.
Gia đình công nhân chết có kiện Triệu Phong, cuối cùng đều bị Triệu gia dùng tiền đánh đè xuống, mỗi người bồi thường một trăm vạn. Đối với gia đình bọn họ như vậy mà nói, một trăm vạn không tính là cái gì, đối gia đình công nhân mà nói.
Một trăm vạn xem như là con số trên trời.
Người chết không thể sống lại, cầm tiền, mai danh ẩn tích, sau này có một cuộc sống tốt, mang theo con cái, lối ra cho cuộc sống, đây là vấn đề bức thiết của gia đình những nạn nhân, bối cảnh Triệu Phong quá ngạnh, sợ bọn họ tiếp tục kiện cáo cũng là chẳng ích gì.
Người khác xuất ngoại, sao có thể chế tài.
Chuyện này cuối cùng cũng cho qua.
Đường thị phái một kỹ sư khác tiếp quản công trình Hằng Kim, cuối cùng cũng vượt qua một lần nguy cơ.
Chuyện này cũng chậm chậm lắng lại.
Chỉnh chuyện, không cam lòng chính là Tưởng Tuệ.
Cô vốn là muốn mượn tay Triệu Phong giết Hạ Thần Hi, ai biết, lại biến khéo thành vụng, bây giờ thanh danh Hạ Thần Hi không chỉ không có bị hao tổn, lại đạt được Đường Bạch Dạ che chở, Tưởng Tuệ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, trong lòng phẫn hận bất bình.
Cũng may, hôn lễ cô cùng Đường Bạch Dạ còn có một tuần nữa sẽ phải cử hành, chỉ cần danh phận định rồi, tất cả định rồi.
Tưởng Tuệ hiện nay chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trong hôn lễ.
Sau khi Đường Bạch Dạ cùng Tưởng thị trở mặt, dự án Đường thị bị đè xuống rất nhiều, phê duyệt rất chậm, bao gồm án công trình, án hàng không, chỉ cần văn kiện hạng mục chính phủ, quá trình phê duyệt sẽ rất chậm.
Đường Bạch Dạ biết, Tưởng thị trưởng gây áp lực, cho anh biết, đắc tội ông ta sẽ có kết quả gì.
Anh không quan tâm, Đường lão lại rất khẩn trương.
Rất sợ Tưởng thị trưởng thực sự làm tới.
Chính thương chính thương, tương hỗ không rời.
Đường Bạch Dạ cho Tưởng thị trưởng một câu nói, giết một nghìn địch, tự tổn hại tám trăm, loại chuyện này, chỉ cần là người thông minh cũng sẽ không làm.
Người này thích tiên lễ hậu binh, cho một câu cảnh cáo, động thủ lần nữa.
Nếu là Tưởng thị trưởng thu tay lại, Đường Bạch Dạ còn chưa tính, nếu là không thu tay, đến thực sự, chỉ sợ là cục diện hai bên đều tổn hại.