"Lời vô ích!" Hạ Thần Hi bình tĩnh khẳng định sự thật này, "Mẹ con là tiến sĩ, thị lực luôn tốt nhất, sao có thể coi trọng một người đàn ông lạm tình như thế không bằng loài sinh vật?"
Hạ bảo bối, "..."
Mẹ, người có cần phải kích động như vậy không?
Có cần phải sao?
"Mẹ, có lẽ lúc đó mẹ còn trẻ không hiểu chuyện, dù sao... Mỗi người phụ nữ đều trải qua vài người đàn ông nha."
Hạ Thần Hi nói, "Mẹ rất tự tin với ánh mắt của mình."
Hạ bảo bối, "^..."
Mẹ, người cũng không thể tự tát tai a.
"Bảo bối, người đàn ông này quá lạm tình, chúng ta không thể như thế." Hạ Thần Hi giáo dục Hạ bảo bối.
Hạ bảo bối phi thường trịnh trọng gật đầu, "Tốt!"
"Loại đàn ông này quá tự mãn, chúng ta nhất định không thể muốn."
"Tốt!" Hạ bảo bối nắm tay mẹ, mẹ nói gì chính là cái đó.
"Loại đàn ông này không có đạo đức, dù cho chúng ta thành một gia đình, cuối cùng cũng ly hôn, cho nên không thể được."
"Tốt!" Hạ bảo bối đã dở khóc dở cười .
Hạ Thần Hi tiếp tục châm chọc, "Loại đàn ông này rất yêu nghiệt lại rất lạm tình, bảo bối không thể học."
"Mẹ yên tâm, con nhất định là sẽ là một đứa trẻ ngon."
Hạ bảo bối nghĩ thầm, mẹ, người chỉ cần trực tiếp kết luận, chúng ta không muốn cha là được thôi, sao phải mượn ra nhiều lý do như thế.
Bất quá như vậy nhìn mẹ thật đáng yêu a.
"Con nói xem vì sao hắn lại lạm tình như thế?"
Hạ bảo bối, "..."
"Nhiều người phụ nữ như vậy, không sợ nhiễm bệnh a?"
Hạ bảo bối, "..."
"Chúng ta cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, nhớ kỹ nha."
"Tuân mệnh, nữ vương."
...
Cảnh biển trong nhà trọ, hai mẹ con vẫn tiếp tục châm chọc Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ tiên sinh đang lái chiếc Lamborghini hắc xì vang dội.
Đêm khuya yên tĩnh, Hạ Thần Hi cầm lấy một hộp VCD chiếu phim.
Trong VCD người phụ nữ ấy chính là cô, bối cảnh là khu nghĩ mát ở Hawaii, bảy năm trước cô thanh lệ vô song.
"Tôi có ý định tẩy não, quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu."
"Nhưng tôi muốn nhớ kỹ vài điều, thứ nhất, tôi tên là Hạ Thần Hi."
"Thứ hai, tôi là cô nhi, không có người thân, không được tin vào bất kì ai, Hạ Thần Hi, chỉ có thể tin tưởng chính mình."
"Thứ ba, tôi yêu bảo bối của tôi, bé là tất cả của tôi, vì bé, tôi cam tâm tình nguyện không cần người đàn ông nào bên cạnh."
"Thứ tư... cha của bảo bối, hắn tên gọi là... Đường Bạch Dạ, nhưng tôi không yêu hắn, thậm chí không biết hắn, hắn cũng không biết tôi."
Hình ảnh Hạ Thần Hi trên màn hình, không lộ vẻ gì, đức Phật nói điều gì đó.
Ba chữ đầu tiên, cô nghe hơn mười giây, cuối cùng cô chưa nghe rõ, cô tạm dừng một phút đồng hồ, tựa hồ đang suy nghĩ có muốn hay không ghi chép lại.
Năm đó ở khu nghỉ mát Hawaii tỉnh lại, cô đã quên hết mọi thứ, bên người chỉ còn VCD này, cô không biết phát sinh chuyện gì.
Nhưng cô biết một điều, là cô tự nguyện quên đi tất cả quá khứ.
Một lần nữa bắt đầu.
Cô không biết quá khứ của cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì không thể chịu đựng nổi, cô không biết rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng, nên cô mới lựa chọn con đường này.
Có lẽ, chỉ đơn thuần vì muốn bảo vệ đứa con của mình.
Cô đã lựa chọn cách quên.
Cô nhìn lại quá khứ.
Qua tám năm, cô không có một ngày nghĩ tới muốn tìm về quá khứ, một lòng chỉ vì đứa nhỏ mà sống.
Hạ bảo bối trước đây thường hỏi, vì sao cha không cùng chúng ta ở cùng một chỗ.
Hạ Thần Hi đau lòng, luôn luôn nói chờ bé lớn lên liền nói cho bé biết.
Lúc bảo bối được năm tuổi, cô đã đem VCD cho bảo bối xem, từ đó, Hạ bảo bối không có hỏi gì về cha của bé nữa.
Mẹ con sống nương tựa lẫn nhau bảy năm.
Đây đó chính là tất cả.
Gặp được Đường Bạch Dạ, là ngoài dự liệu của cô.
Nhưng bất kể như thế nào, người này cũng không nằm trong cuộc sống của cô.
Đã không nhận ra, hà tất tự tìm phiền não.