Tay lái không khống chế được, đánh lên thùng đựng hàng.
Phanh một tiếng vang thật lớn, lại cũng không thể động đậy. Hạ Thần Hi vươn tay, hai cây súng lục vững vàng rơi vào trong tay của cô, ngón tay vừa chuyển, đột nhiên xoay người, ở phía sau Hạ bảo bối bóp cò.
Bắn trúng sát thủ từ phía sau nhô ra muốn giết bọn họ.
Theo đao đến súng, động tác vô cùng lưu loát, vui sướng, không có một tia tạm dừng.
Hành văn liền mạch lưu loát.
Hình ảnh này quả thực là quá đẹp.
Hạ bảo bối thầm nghĩ, mẹ, mẹ thực sự quá mạnh.
Hai tên sát thủ thấy tình thế không tốt, cấp tốc hướng bến tàu trốn, Đường Bạch Dạ tung mình lên, ở lan can, thân thể nhảy về phía trước, hai chân kẹp lấy đầu một người, xoay người, xương sọ gãy.
Một người khác thét chói tai, không có chương pháp gì nổ súng, hiển nhiên không thể nào gặp may mắn, không đạn.
Đường Bạch Dạ chạm đất, từng bước một đến gần, lúc này sống dở chết dở, chẳng sợ vết súng đạn, tay trái Đường Bạch Dạ cầm lấy ống tuýp, gầm nhẹ một tiếng, hung hăng nện xuống.
Chỉnh ống tuýp theo đầu người đàn ông nện xuống.
Hình ảnh kia...vô cùng kinh khủng.
Hạ bảo bối lặng yên nghiêng đầu qua một bên, cha, mẹ, hai người bạo lực giống nhau.
Mà động tác lại có mỹ cảm như vậy.
Bạo lực mỹ học a.
Trương Phi Hổ phái người tới, toàn bộ bị Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đối phó.
Chỉ còn lại Trương Phi Hổ cùng sát thủ bên trong xe.
Quần áo Đường Bạch Dạ bị máu nhiễm ướt, có máu của anh, cũng có máu của địch, vừa mới bắt đầu Trương Phi Hổ cho một phát, may mắn bắn trúng vai, không phải là chỗ mềm, cho nên anh mới có thể chống lại lâu như vậy.
Hạ Thần Hi có chút bội phục anh, trúng đạn, vẫn có sức chiến đầu mạnh như vậy, cô vừa một lòng đi cứu Hạ bảo bối, không rảnh bận tâm Đường Bạch Dạ, khi trở về, bên này người bị chết không sai biệt lắm.
Đường Bạch Dạ dưới tình huống trúng đạn, xử nhiều người như vậy, không thể không nói, anh thật rất mạnh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thần Hi nói với Hạ bảo bối, "Con đứng yên đừng nhúc nhích."
Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ mỗi người một bên hướng chiếc xe tới gần, đột nhiên cửa xe mở ra, Hạ Thần Hi lui về sau một bước, sát thủ từ trong xe đi ra, Trương Phi Hổ cũng đi ra.
Tình huống nghịch chuyển thật mau.
"Trương Phi Hổ, anh thật là đáng chết." Hạ Thần Hi nói, may mắn bảo bối của cô không chuyện gì, bằng không, cô sẽ cho anh ta chết chắc.
Trương Phi Hổ lạnh lùng cười, "Đường Bạch Dạ, không ngờ phụ nữ của anh không đơn giản như thế, chẳng trách muốn theo cũng đi, tính tôi khinh địch, chết cũng xứng đáng, không có giết đứa bé kia, thực sự là tính sai."
Đường Bạch Dạ bay lên một cước, hung hăng đá bụng dưới của anh ta, hai tay qua, một quyền đem Trương Phi Hổ nện ở trên xe.
"Lão tử người, nghĩ động liền động, lão tử đã chết rồi sao?"
Khí phách, bừa bãi , cho dù là có chút nhếch nhác, máu tươi đầy người, Đường Bạch Dạ vẫn là cuồng ngạo .
Không ai bì nổi, bóp chết người chính là giẫm chết một con kiến.
"Đường Bạch Dạ..." Hạ Thần Hi vừa định để Đường Bạch Dạ hỏi anh ta một câu, đột nhiên cảm giác được một đạo lục quét về phái cổ tay cô, súng lục bị đánh rơi, tên sát thủ kia đi lên, bóp lấy yết hầu Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi lui về sau một bước, người đàn ông nắm tay tới, Hạ Thần Hi hai tay giao nhau phía trước, ngăn trở quả đấm, đột nhiên quét tới, người nọ tránh thoát.
Thân thể Hạ Thần Hi liền ngã xuống, mềm dẻo không thể tưởng, đánh một cước, thay đổi qua, thay đổi qua, gió lốc đảo qua lồng ngực của anh ta, đem anh ta xa vài mét
Hạ bảo bối trong nháy mắt giơ súng lên, đối với người mặc đồ đen, lại không có động thủ.
Đường Bạch Dạ đánh Trương Phi Hổ, Trương Phi Hổ cười ha ha, "Richard, giết cô ta, giết cô ta, giết cô ta..."