Editor: lãnh lãnh
Beta: thanh huyền
Bệnh viện, phòng bệnh vip.
Tưởng Tuệ mua canh gà, lại chuẩn bị bữa ăn sáng Đường Bạch Dạ thích ăn, mang đến bệnh viện nhìn anh, Đường Bạch Dạ nhìn canh gà, lập tức cảm thấy ngán, có chút chán ngấy, anh xưa nay không thích canh gà.
Thoạt nhìn đầy mỡ ngấy .
"Đây là gà chạy bộ , đã không có mỡ." Tưởng Tuệ nói, mười phần hiền lành nói, "Rất ngon , đối vết thương của anh cũng tốt."
"Nếu là không thích canh gà, có đồ ăn sáng anh thích ăn , anh ăn một chút đi."
"Bệnh viện cái gì cũng không dễ ăn."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, ý bảo cô để ở một bên, Tưởng Tuệ chưa từ bỏ ý định, nghĩ khuyên anh ăn thêm một chút, Đường Bạch Dạ trầm giận, "Anh không đói."
Tưởng Tuệ cứng lại, sắc mặt có chút trắng bệch, có chút ủy khuất.
Đường Bạch Dạ tâm tình mười phần không vui.
Anh ít khi nằm viện, ít ốm đau, chỉ một lần vết thương đạn bắn, lẻ loi ở bệnh viện, chỉ sợ Tưởng Tuệ tới chiếu cố anh, đương nhiên, anh không trông chờ người Đường gia đến nhìn anh, anh là hi vọng hai mẹ con Hạ Thần Hi đến xem anh.
Kết quả, sáng sớm không nhìn thấy người.
Hạ Thần Hi vậy mà đi làm.
Đường Bạch Dạ khó chịu cả sáng sớm, đem hai mẹ con vong ân phụ nghĩa Hạ tiểu thư mắng cho một trận.
Lại có một Tưởng Tuệ đến phiền anh, Đường tiên sinh trong lòng không vui.
May mắn, Tưởng Tuệ thức thời, không có nói chuyện về Hạ Thần Hi cùng Hạ Thiên , bằng không, Đường Bạch Dạ nhất định bạo phát.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh thượng truyền đến hai tiếng đập vang.
Hạ bảo bối cầm một bình thủy cùng một hộp thức ăn tiến vào, bé mặc bộ màu rám nắng, quần đùi, phối hợp rất tùy ý,khuôn mặt trắng nõn tràn đầy niềm vui , tâm tình Đường Bạch Dạ xấu, trở thành hư không.
"Đường tiên sinh..." Hạ bảo bối mỉm cười, lại rất lễ phép cùng Tưởng Tuệ chào hỏi, "Tưởng tiểu thư khỏe."
Bởi vì Triệu Phong hãm hại Hạ Thần Hi, bé đối với Tưởng Tuệ không có cảm tình gì, nhưng mà, dù cho không có cảm tình gì, bé cũng muốn lễ phép cùng Tưởng Tuệ chào hỏi, ở trước mặt của cha , thân sĩ phong độ là muốn bảo trì .
Bé biểu cảm đáng yêu a.
"Cháu tới làm cái gì?" Tưởng Tuệ không vui hỏi, nhìn thấy Hạ Thiên, như nhìn vi khuẩn mười phần chán ghét, nếu không phải Hạ Thiên, Đường Bạch Dạ cũng sẽ không bị thương, Tưởng Tuệ đối với Hạ Thiên cũng không có cảm tình gì.
Cho nên nói, định luật III Newton nói thật hay, lực là tương hỗ.
Thiện cảm hoại cảm cũng là tương hỗ .(* tra google)
Người không thích một người, người kia tất nhiên cũng sẽ không thích người.
Sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm xuống, đang muốn nói chuyện, Hạ bảo bối nói, "Tôi tới đưa canh cá cho Đường tiên sinh."
"Không cần, anh ấy không uống canh cá, cháu lấy đi, về nhà đi." Tưởng Tuệ không khách khí chút nào nói, càng xem càng cảm thấy đứa nhỏ này chói mắt, nụ cười của bé cùng Đường Bạch Dạ giống như vậy , thực sự là ghét cực kỳ.
"Ai nói tôi không uống canh cá?" Đường Bạch Dạ âm sắc cực lạnh, trầm giọng nói, "Tưởng Tuệ, đây là phòng bệnh của tôi, tôi làm quyết định gì còn chưa tới phiên cô tới nhúng tay."
"Đường..." Tưởng Tuệ ủy khuất, cắn môi, liền muốn khóc.
Hạ Thiên đem canh cá lấy ra, mở hộp đựng thức ăn lấy ra, cười mỉm nói với Đường Bạch Dạ, "Cháu nấu canh cá rất tốt, cháu còn làm món chua cay Liên Ngẫu chú thích, cà ri thịt bò, rượu đỏ thịt gà."
Tất cả đều là món Đường Bạch Dạ thích ăn , Hạ bảo bối đem những thứ Đường tiên sinh yêu thích cũng là mười phần rõ ràng, Đường Dạ Bạch biết vậy nên uất ức.
Chẳng sợ anh cảm thấy canh cá thật không phải là cho người uống, mùi tanh quá nặng, lúc này cũng cảm thấy, Hạ bảo bối làm , cái gì đều là mỹ vị .
Tưởng Tuệ chợt hỏi, "Làm sao cháu biết Đường thích ăn cái gì?"