Editor: lãnh lãnh
Beta: thanh huyền
"Đó là chú không biết thưởng thức." Hạ bảo bối lại một lần nữa khinh bỉ Đường tiên sinh .
Đường Bạch Dạ thành thói quen bị Hạ bảo bối khinh bỉ , cũng không thèm để ý Hạ bảo bối phê bình.
Uống canh cá, lại ăn một ít thức ăn, Đường Bạch Dạ cảm thấy mỹ mãn.
"Cháu hôm nay không đi học?"
"Xin nghỉ." Hạ bảo bối nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, "Đi học rất buồn chán , mẹ cố nài nỉ con đi , ba ngày nghỉ hai buổi, thầy giáo đã quen , chỉ cần mỗi lần cháu đều đứng thứ nhất, thầy cũng không để ý chúa mỗi ngày xin nghỉ."
Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, thầy giáo này thật cao thượng.
"Hạ Thần Hi thế nào không cho cháu học ban đặc thù?”
Khóe môi Hạ bảo bối gợi lên, "Với cháu mà nói, ban đặc thù cùng ban bình thường đều là một cấp bậc, một đám tay mơ." (ý kém cỏi)
Hạ bảo bối nói vô cùng khí phách, ai cũng không thông minh bằng bé, ai ở trước mắt bé đều là tay mơ cuồng vọng.
Đường Bạch Dạ bình tĩnh nói, "con nhất định là giống chú."
Đây là di truyền a, di truyền.
Hạ bảo bối cười không đáp, ngày kia liền có kết quả, anh không gấp.
Đường Bạch Dạ cũng không sốt ruột, kỳ thực, anh thật tình thích Hạ bảo bối, nếu là con trai anh, vậy tốt nhất, mặc dù anh biết xác suất này không quá cao, dù sao anh cũng không nhớ rõ Hạ Thần Hi .
Hạ bảo bối kéo ghế tựa qua, bày ra bộ dáng thẩm vấn , Đường Bạch Dạ nhướng chân mày , đứa nhỏ này muốn làm cái gì?
"Đường tiên sinh, con điều tra chuyện của chú tám năm trước, nghe nói, ngày chú kết hôn cô dâu bị bắn chết." Hạ bảo bối nói xong rất bình thản, việc này phát sinh lúc Đường thị khủng hoảng tài chính trước đó không lâu.
Hạ bảo bối có lý do tin, có một điểm liên quan.
Quan trọng nhất, bé tra xét tin tức cũ, năm đó sát thủ là nữ sát thủ.
Thế là, Hạ bảo bối trong lòng có một loại rất dự cảm không tốt.
Bé , sức tưởng tượng phong phú.
"Cháu hỏi chuyện này làm cái gì?" Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, tâm tình không vui, nhiều năm chưa từng bị người nhắc tới chuyện cũ, lại một lần nữa bị người nhắc tới, ánh mắt Đường Bạch Dạ trầm xuống, lại đè ép đi xuống.
Lâm Tình... buổi hôn lễ ấy, thành lễ tang của cô.
Hạ bảo bối nhận thấy được hàn khí Đường Bạch Dạ cùng không vui, bé không do dự, nói ra lý do của bé, "Cháu cùng làm giám định ADN, đương nhiên muốn điều tra một lần ."
Đường Bạch Dạ, "..."
Anh không nói gì nhìn Hạ bảo bối, Hạ bảo bối bày ra một bộ mặt ngọt như mật tươi cười.
Đường Bạch Dạ nghĩ đến hôn lễ tám năm trước , ánh mắt trầm xuống, anh nhớ mang máng một màn kia, một nữ sát thủ đá văng cửa giáo đường , giết Lâm Tình, một khắc kia, đạn xuyên thấu trái tim, bị mất mạng tại chỗ.
Siêu sao ngã xuống, anh cũng mất đi cô dâu.
Mà nữ sát thủ kia, mang theo mặt nạ kim sắc , vóc người cao gầy, thon, có mái tóc rất dài.
"Phải , hôn lễ ngày ấy, có người giết cô ấy."
"Vì sao?" Hạ bảo bối nhíu mày hỏi, "Chẳng lẽ là chú rước lấy quá nhiều tai họa, hại người khác vô tội?"
"Không có khả năng!" Đường Bạch Dạ phủ nhận Hạ bảo bối suy luận, trầm giọng nói, "Sát thủ kia, nhắm thẳng vào Lâm Tình, cùng chú không quan hệ, rất hiển nhiên, cô ta có mục tiêu, cũng không phải là chú."
Trong ấn tượng của anh , nữ sát thủ này mười phần kiêu ngạo.
Cùng trong lúc đó, tặng anh một nụ hôn gió.
Cuồng ngạo , lãnh khốc , mang theo mười phần khiêu khích.
Anh sử dụng tất cả quan hệ Đường môn, tra không ra sát thủ là ai, cô biến mất không rõ tung tích.
Không cách mấy ngày, anh ở quán bar gặp được An Kỳ Nhi, cô có một mặt cực kỳ giống Lâm Tình, sau một đêm triền miên, cô biến mất không rõ tung tích, Đường thị cùng Đường môn bị mất trộm cơ mật, toàn quân Trung Đông cơ hồ bị diệt.