"Vậy mà dính máu của mày, thực sự là... tổn hại phẩm vị."
Anh nói xong, cầm lên tượng đồng, hung hăng đập hướng bụng dưới Đường Thành Nam, "Tao đã sớm cảnh cáo mày, đừng động phụ nữ của tao, mày coi lời tao như gió thoảng bên tai phải không?”
"Đường Bạch Dạ..."
Đường Bạch Dạ lại huy động tượng đồng, liên tục ở trên bụng anh ta đạp hai lần, Đường Thành Nam phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ngất đi.
Đường Bạch Dạ đứng lên, vỗ vỗ tay, giống như phủi đi cái gì bụi bặm, ghét bỏ đá đá người trên mặt đất, "Thật không có kiên nhẫn, đánh hai cái liền hôn mê."
Hạ Thần Hi, "..."
Anh ta mất máu quá nhiều, lại bị đánh như thế, không ngất đi mới lạ, tại có thể trách anh ta không kiên nhẫn.
Hạ Thần Hi thật sâu cảm thấy, logic tên cướp thật không cần giải thích.
Đường Bạch Dạ nhắm ngay Hạ Thần Hi, "Cô là đầu heo sao? Gọi cô lên cô liền lên, cô thế nào tùy tiện như vậy?”
Hạ Thần Hi buông tay, người ngoài thấy Đường Bạch Dạ tức giận, luôn luôn run lẩy bẩy, cô hình như trời sinh phản lại, không sợ hãi anh ta phát hỏa, Hạ Thần Hi nói, "Anh ta là tổng giám đốc, tôi là thuộc hạ.”
"Đường tổng ngài đã nói, lời tổng giám đốc, thuộc hạ phải vâng theo."
Đường tổng giám đốc cười nhạo, lại đá một đá Nhị thiếu hôn mê trên mặt đất, "Loại con lợn này chỉ thích hợp làm tổng giám đốc tiêu khiển.”
Hạ Thần Hi buồn cười, xe cứu thương đã đến dưới lầu, Lâm Nhiên dẫn người tiến vào, đem Đường nhị thiếu đi, lại phái người tiến vào thanh lý.
Lâm Nhiên nhìn thấy vết máu, lo lắng hỏi, "Anh ta có việc gì hay không?”
"Không có việc gì, không làm bị thương, tốt nhất có thể biến thành đồ ngốc." Đường Bạch Dạ thờ ơ nói, Hạ Thần Hi không giết người, đã là một loại may mắn, bằng không, còn thật không biết nên giải thích thế nào.
"Đường tổng, nếu Nhị thiếu tố cáo tôi tội đả thương người thì sao?” Hạ Thần Hi hỏi, cô chỉ là một viên chức nhỏ, nhị thiếu là Đường nhị thiếu gia, bây giờ đến bệnh viện, không tố cáo cô là không thể.
Lâm Nhiên cũng có lo lắng như vậy, đừng nói Đường Thành Nam, Đường lão cũng là sẽ không bỏ qua cho cô.
"Cô là tự vệ."
"Ai có thể chứng minh tôi là tự vệ?" Hạ Thần Hi hỏi, cũng có chút hối hận hạ thủ nặng, "Tới trên tòa án, thẩm phán là xem ai nhiều tiền, lại không nhìn ai có thể tin."
"So nhiều tiền, tôi sẽ bại bởi ai sao?" Đường Bạch Dạ cuồng vọng cười, anh theo giá sách cầm lấy một vật trang sức nhỏ, đó là một con rùa đen nhỏ, bên trong có camera.
"Đây là chứng cứ." Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, "Phòng làm việc của tôi có chuyện gì, tôi đều biết.”
Sau sự cố tám năm trước, anh liền có thói quan ở phòng làm việc cùng thư phòng có camera, vô cùng bí ẩn, anh muốn biết, lúc anh không ở đó, rốt cuộc ai vào thư phòng cùng phòng làm việc, làm cái gì.
Hạ Thần Hi cũng an tâm.
Dựng thẳng ngón cái lên, "Đường tổng, anh thực sự là nhìn xa trông rộng ."
Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, không mang theo một tia cảm tình nhìn về phía Hạ Thần Hi, Lâm Nhiên bên cạnh cảm thấy sởn tóc gáy, giống như xảy ra chuyện gì anh không biết, Hạ Thần Hi cảm thấy bên cạnh Đường Bạch Dạ quá lãnh lệ, cô cũng có chút kinh hãi.
"Hạ tiểu thư, chúng ta có một số chuyện cần tính toán.” Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Hôm nay sau khi tan việc, chúng ta nói một chút."
Nói một chút, bình thường là từ ngữ rất nghiêm túc, Hạ Thần Hi vẫn cảm thấy, chuyện cô cùng Đường Bạch Dạ có thể nói chỉ có Hạ bảo bối, đột nhiên nhớ tới, hôm nay là ngày lấy báo cáo giám định ADN.
Chờ cô nhớ tới chuyện này, đã là chuyện một giờ sau.