Hạ Thần Hi ngẩn ra, vô ý thức sờ bàn tay trái của mình.
Tay trái của cô có một vết cắt.
Bảy năm trước, sau khi cô tỉnh lại, đầu trống rỗng, bác sĩ đã nói cho cô, đã làm phẫu thuật chữa trị tay trái.
Trong lòng Hạ Thần Hi lạnh run.
Không có khả năng!
Sao có thể là cô.
Đường đại thiếu gia xưa nay rất lạm tình, thay phụ nữ như thay quần áo, cho dù trước kia tuổi trẻ bồng bột cũng sẽ không yêu anh ta.
Chẳng lẽ thực sự như bảo bối nói, người phụ nữ có thể trải qua nhiều người đàn ông sao?
Không có khả năng!
Nếu thật cô yêu Đường đại thiếu gia, anh ta lại không yêu cô, cô tự sát, phát hiện có đứa nhỏ, cao chạy xa bay, tẩy não quên thống khổ, một mình nuôi đứa nhỏ khôn lớn.
Nếu chuyện này là thực sự thì quá là cẩu huyết.
Quả thực là phun vào vẻ mặt cẩu huyết của cô.
Tuyệt đối không có khả năng.
"Thần Hi cậu làm sao vậy?"
"Ai, tiểu thuyết ngôn tình đã thấy nhiều, sức tưởng tượng cũng phong phú ."
Đời này không chỗ nào không cẩu huyết.
Nhưng mà, cô thật tình cự tuyệt cẩu huyết như vậy.
Đường đại thiếu gia mời khách ở nơi rất xa hoa, bao nguyên một nhà hàng hải sản ngoài trời.
Công nhân viên phòng thiết kế WPL như lang như hổ, một chút cũng không khách khí.
Chọn món ăn ngon nhất, đắt tiền nhất .
Đây là nhà hàng ngoài trời đẹp nhất thành phố S, có phòng nghỉ, có ghế mềm cao cấp, thật ra nhà hàng này buổi tối là một quán bar, vô cùng náo nhiệt.
Giá xa xỉ.
Bình thường rất khó đặt được, trừ phi đặt trước một tuần.
Mọi người đều tùy ý ngồi, khung cảnh rất náo nhiệt.
Ăn, uống, chơi có đủ những gì họ muốn.
Hạ Thần Hi mang một khay hải sản salad, một ly rượu vang trắng, rồi trốn đến một nơi yên lặng nhất ngồi.
Trừ mỗi người trong đội, bình thường cô cũng ít có thời gian giao lưu với mọi người, cho nên cũng khó cùng mọi người cười như vậy.
Hạ Thần Hi không thích náo nhiệt.
Cô trời sinh thích yên tĩnh, càng yên tĩnh càng tốt.
"Thế nào sao cô lại trốn tới chỗ này ?" Lâm Nhiên cũng bưng một khay hải sản qua đây, và giống nhau cũng mang một ly rượu vang trắng.
Hạ Thần Hi cười, "Nhìn phong cảnh đẹp."
Đây như là bãi cát ghế dựa bàn dài, một bên nằm thưởng thức món ăn ngon, vừa uống rượu, vừa thưởng thức cảnh đêm.
Vô cùng thoải mái.
"Cô ở nước Mỹ bao nhiêu năm?"
"Tám năm đi." Trong trí nhớ tám năm, có khả năng hơn, bởi vì khi cô vừa tỉnh lại đến đối New York liền hết sức quen thuộc.
"Không tệ, du học nhiều năm như vậy, tôi cũng học ở Mỹ bốn năm, cô học ở Princeton sao ?"
Hạ Thần Hi gật đầu, Lâm Nhiên nói, "Chúng tôi học Harvard ."
"Chúng tôi?"
"Tôi cùng Dạ Bạch, đều học ở Harvard , tôi học luật, anh ta học MBA."
Hạ Thần Hi cười, "Các người học mấy năm thì tốt nghiệp ?"
"Tôi tốt nghiệp trễ hơn Đường Bạch Dạ, anh ta 20 tuổi đã lấy được bằng, về nước tiếp quản công ty Đường thị." Lâm Nhiên nói.
"Harvard cùng Princeton có rất nhiều lần giao lưu học thuật, cũng có rất nhiều giao lưu yến hội."
"Tôi đã từng tham gia thi đấu bóng chày cùng Princeton." Lâm Nhiên nói.
"Nhìn không ra a." Hạ Thần Hi có chút kinh ngạc, "Tôi làm cổ động viên cho đội nhiều năm có thấy anh đâu."
"Thực sự?"
"Đương nhiên."
"Nói không chừng anh đã thấy qua tôi." Hạ Thần Hi nói.
"Không có khả năng, nếu như thấy qua cô, tôi nhất định nhớ." Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tính tình tốt như vậy, ở đó khuôn mặt phương đông không nhiều, cô thuộc về người vừa thấy khó quên .
"Cám ớn đã khen." Hạ Thần Hi cười nói.
Lâm Nhiên tròng mắt nở rộ tinh quang, giơ lên ly rượu, "Đến, kính Harvard cùng Princeton."
"Ha ha, kính cầu thủ bóng chày cùng đội cổ động viên."
Hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Vô cùng vui vẻ.