Oa Oa thoạt nhìn hồn nhiên vô tội dường như Tiểu Manh Oa cũng không biết chính mình đưa Lý Hoan Tình thêm ngăn. Tiểu Manh Oa thấy sắc mặt Lý Hoan Tình khó coi như vậy, trong lòng cũng không một chút áy náy. Lần oanh tạc đó, chết hơn mười người, mười mấy gia đình, cửa nát nhà tan, muốn bọn họ đi chỗ nào nói công bằng đây? Bây giờ gia đình bọn họ mỹ mãn, ảnh gia đình lạc, đem từng chuyện đã làm quên mất không còn một màn?
Dựa vào cái gì?
"Vân Sinh không phải nói không có ai chết sao?" Sắc mặt Lý Hoan Tình có chút tái nhợt.
"Có ạ, thật có nhiều người chết, mẹ Oa Oa nói, có người thế lực quá lớn che giấu mọi việc. Ném bom nửa thành phố sao có thể không ai chết được? Không tính số người mất tích, chỉ tìm được thi thể thôi thì đã có mười mấy người." Oa Oa nói: "Em vài ngày trước nhìn chị có chút quen mắt vẫn không nhớ ra được. Em mới vừa lên mạng xem tin tức mới nhớ tới chuyện này, chị không biết sao?"
Lý Hoan Tình đúng là không biết, Mục Vân Sinh nói không có người tử vong, cô tin.
Mục Vân Sinh nói dối Lý Hoan Tình đã không biết bao nhiêu thứ. Sinh tử về sau cũng hứa, anh ta nói cái gì cô cũng tin. Nửa thành phố thủ đô của nước A hoang tàn như vậy lúc đó cô cũng vô cùng phẫn nộ, chỉ trích Mục Vân Sinh quá mức tàn bạo.
Nền kinh tế nước A tổn thất hơn mấy nghìn tỷ, các nhà cao tầng đa số đều bị phá hủy.Bây giờ cuộc sống của người dân nước A khó khăn, Lý Hoan Tình làm sao không biết cô cũng không dám nhìn qua sự việc này nữa.
"Chị, các người đều là hung thủ giết người sao? Mẹ em nói, làm chuyện xấu là sẽ có báo ứng." Oa Oa rất vô tội bổ sung thêm một câu. Ngôn ngữ trẻ con làm cho tâm lý Lý Hoan Tình có một nỗi ám ảnh thật lớn.
Ngực Lý Hoan Tình như bị một tảng đá lớn đè ép, việc này vốn là khúc mắc của cô. Sau việc thành phố nước A bị oanh tạc, cô cùng Mục Vân Sinh cũng bởi vì chuyện này thiếu chút nữa trở mặt, vốn khúc mắc đã phai nhạt bây giờ lại bị người khác nhắc tới.
Trong đầu Lý Hoan Tình lộn xộn nhớ tới tình cảnh năm đó, trong lòng đều rất sợ hãi. Nước A vốn là một thành phố không tính nhộn nhịp nhưng cũng xem như là một thành phố phát triển nay lại biến thành tình cảnh đó.
Cho dù là Mục Vân Sinh, Lý Hoan Tình cũng cảm thấy phát điên, mặc dù cô biết Mục Vân Sinh là vì cứu cô.
Nhưng mà phương thức cứu Lý Hoan Tình có trăm ngàn cách khác nhau nhưng Mục Vân Sinh lại chọn cách phá hoại mạnh nhất.
Có lẽ là năm đó giữa lúc náo loạn Lý Hoan Tình cùng Mục Vân Sinh có quá nhiều mâu thuẫn, Mục Vân Sinh trong lòng có chút tức giận, vừa lúc có phương thức trút giận. Nếu thật sự bởi vì chuyện này có người vô tội chết thảm, cô không có cách nào tha thứ cho Mục Vân Sinh.
"Vân Sinh, em có chuyện muốn hỏi anh."
Tàu biển chở khách chạy định kỳ tới địa phương không tính lớn, Mục Vân Sinh đang cùng Phương Đông nói chuyện, sắc mặt Lý Hoan Tình khó coi mọi người đều thấy được, còn Lục Trăn và Long Tứ vốn đang cùng An Tiêu Dao tám chuyện cũng an tĩnh lại.
Xảy ra chuyện gì?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Lý Hoan Tình tái nhợt như bị đả kích chuyện gì đó.
"Hoan Tình, em làm sao vậy?"
Lý Hoan Tình hít sâu: "Năm đó anh ném bom thủ đô nước A, anh nói cho em biết không có ai chết, chuyện đó có thật không?"
Vẻ mặt Mục Vân Sinh thay đổi không chỉ anh ta bọn người An Tiêu Dao cũng tương đối khó coi. Chuyện này ngay từ đầu, An Tiêu Dao và Lục Trăn đã không đồng ý hơn nữa còn liều mạng ngăn cản, lúc đó Mục Vân Sinh không thể kiềm chế trực tiếp huy động quân đội của mình, bọn họ cũng không có thể ngăn cản cuối cùng chỉ có thể tham gia. Dù sao thân sơ có khác, cảnh sát vũ trang nước A đã sơ tán người dân trong thành phố rồi, đặc công bọn họ cũng sơ tán người dân trong thành phố nỗ lực bảo đảm không có ai chết, có người tình nguyện chết cũng không muốn rời khỏi nhà của mình, bọn họ nỗ lực bảo vệ tất cả khu ném bom đều không có người.