" tiểu bại hoại em như thế làm người ta bận tâm, ai thèm nhớ em." Hạ Thiên mới không nói cho cô bé biết mới một ngày cậu liền bắt đầu nhớ đến cô bé đâu, Oa Oa bĩu môi, đang muốn làm nũng, Hạ Thiên chợt nhíu mày, "Trên người của em thế nào có mùi thuốc?"
Oa Oa có chút chột dạ le lưỡi, Hạ Thiên giơ tay lên ở trên mông cô bé đánh một cái tát, "Em mới từ bệnh viện qua đây? Còn dám một đường chạy tới, muốn đánh đòn có phải hay không?"
"Ca ca không muốn đánh đòn, vừa mới đánh rất đau." Oa Oa bất mãn kéo tai cậu, theo trên người cậu nhảy xuống, Hạ Thiên trừng mắt liếc cô bé một cái, quay đầu lại nói với Anna, "Tôi trước mang Oa Oa về nhà, sự kiện kia lại nói sau."
"Hảo."
Hạ Thiên dắt Oa Oa về tiểu biệt thự.
"Vì sao đi bệnh viện?"
"Phát sốt." Oa Oa rất ngoan khéo, Hạ Thiên nhướng mày, mang cô quẹo vào bệnh viện, Oa Oa chết sống không muốn đi, kéo cậu hướng tiểu biệt thự đi, "Ca ca, không muốn đi, em mới từ bên kia trở về, không thoải mái."
"Ca muốn đích thân kiểm tra."
"Em không muốn đi." Oa Oa không muốn đi, trực tiếp đã nghĩ ngồi xuống, Hạ Thiên trầm sắc mặt, lúc này đã là thiếu niên mười lăm tuổi, lúc sắc mặt trầm xuống mang theo một điểm sắc bén, đập vào mặt, Oa Oa có chút bị dọa, mỗi lần nhắc tới bệnh của cô bé, ca ca đều đặc biệt nghiêm túc.
"Ca ca..."
"Có đi không?"
Oa Oa cúi đầu ủy khuất, "Đi thôi."
Hai người tới bệnh viện, Hạ Thiên không cho cô bé làm kiểm tra, chỉ là đi lấy báo cáo của Oa Oa, cậu cũng không thực sự cho cô ngồi kiểm tra, bằng không chính là chất vấn y thuật của thầy thuốc khác, như vậy rất kiêng kỵ. Loại chuyện này, Hạ Thiên là rất có chừng mực, nhìn báo cáo sắc mặt mới hòa hoãn một ít, may mắn chỉ là khiếp sợ phát sốt, cũng không phải là vấn đề quá lớn, các hạng chỉ số thân thể cũng bình thường.
"Thế nào đột nhiên phát sốt?"
"Oa Oa không nói với cậu sao?"
"Làm sao vậy?"
Thầy thuốc nói, "Tối hôm qua bầy rắn xuất động, có một số mãng xà chạy đến tiểu biệt thự, dọa Oa Oa."
"Cái gì?" Hạ Thiên vừa nhìn báo cáo, "Ai chán sống lại làm như vậy?"
Oa Oa lôi kéo tay áo Hạ Thiên, thầy thuốc kia mỉm cười nói, "Việc này còn chưa có kết quả, phi thường ngẫu nhiên, Tư Đồ Mặc bên kia thành thuyết là án chưa giải quyết đâu."
Hạ Thiên sinh khí, Tư Đồ Mặc rất hiểu, đứa nhỏ này bình thường rất ít phát giận, đãi nhân xử thế cũng thập phần ôn nhuận, hòa thuận, giống như gió xuân, chỉ cần những người này cùng Oa Oa không ảnh hưởng, Hạ Thiên đều là rất quân tử như ngọc.
Vừa nghe nói mãng xà đến tiểu trong biệt thự, mọi người ấn tượng đầu tiên đều là ai muốn tìm đường chết, vậy mà đi ám toán Oa Oa.
Cũng không quản Hạ Thiên nghĩ gì.
Hạ Thiên cáo biệt thầy thuốc, dắt Oa Oa ra khỏi bệnh viện, ngồi xổm trước mặt cô bé. Tiểu nha đầu này sắc mặt cũng không phải rất tốt, gầy rất nhiều, lúc cậu ôm cô bé cũng cảm giác được, Hạ Thiên thương tiếc sờ mặt cô bé, "Có phải hay không sợ hãi?"
Oa Oa mỉm cười, "Không dọa, chỉ là một một chút sợ hãi."
Oa Oa đáng yêu vươn ngón trỏ, so với một tiểu tiết, "Ca ca liền không nên tức giận."
"Ca ca không phải sinh khí." Hạ Thiên nói, lôi kéo bím tóc Oa Oa, "Được rồi, em còn nhỏ không hiểu, nói cho ca ca chuyện gì xảy ra."
Hai người vừa đi, Oa Oa liền đem sự tình nói một lần, bao gồm sự tình bé nổ súng, Hạ Thiên dừng lại cởi y phục của cô bé nhìn cánh tay của cô bé, sắc mặt lại là trầm xuống, những chỗ tụ huyết ấy còn chưa có tan, thoạt nhìn rất khủng bố, xanh tím hảo một mảng lớn.
"Không đau, chính là có chút toan."
Hạ Thiên gật gật đầu, ở trước mặt bé ngồi xổm xuống, "Đi lên, ca ca cõng em."