"Đúng, tửu lượng kém, còn đi mời rượu."
Đường Bạch Dạ bế cô vào phòng ngủ, rất muốn thô bạo vứt xuống, nhưng anh lại cẩn thận đặt cô xuống, Hạ bảo bối nhìn anh thở dốc, có hơi thiếu không khí, không nhịn được nói, "Cha, thận cha hư, bế mẹ mấy phút đã như vậy."
Đường Bạch Dạ giận, đàn ông bị nói thận hư, đó là một loại vũ nhục, huống chi là con trai nói thận hư bằng giọng khinh thường, anh tóm lấy con thỏ con chết tiệt kia định đánh, "Lão Tử của con bế cô ấy đi lên thang bộ."
Ánh mắt Hạ bảo bối sáng ngời, giống như vừa phát hiện đại lục mới, rất khen ngợi nhìn Đường Bạch Dạ, cười híp mắt, "Cha, không ngờ cha lãng mạn như vậy, thật là làm cho bảo bối mở rộng tầm mắt."
Đường Bạch Dạ, "Con không biết vừa bị cúp điện sao?"
"A, con mới tỉnh ngủ." Hạ bảo bối gãi gãi đầu, "Con còn định khen cha có tế bào lãng mạn đây."
Đường Bạch Dạ cười nhạo, "Cha chưa bao giờ thiếu tế bào lãng mạn."
Hạ bảo bối cười, dùng khăn nóng lau mặt giúp Hạ Thần Hi, chà tay, Đường Bạch Dạ vào bếp rót nước uống, làm xong hết việc, Hạ bảo bối nói, "Cha, đã trễ thế này, không bằng cha ở lại đây qua đêm."
"Cha cũng đang định như vậy."
Phòng của Hạ bảo bối rất lớn, đồ dùng có đầy đủ, giường đôi rộng hai mét, cũng khá lớn, Đường Bạch Dạ tắm rửa, bỏ đồ vào trong máy giặt rồi trở về phòng ngủ, phòng Hạ bảo bối cũng có màu rất ấm.
Anh đi vào , Hạ bảo bối đã nghỉ ngơi, Hạ bảo bối cầm máy tính bảng chơi trò chơi, Đường Bạch Dạ lần đầu tiên ngủ với con trai, nhất thời có cảm giác thật quái dị.
Nhớ ngày đó, mấy tháng trước, nằm bên cạnh Đường Bạch Dạ anh đều là phụ nữ.
Hôm nay, biến thành tiểu đậu đinh.
"Chơi trò chơi gì đây?"
"Chính con nghiên cứu phát triển." Hạ bảo bối nói, đến bên cạnh Đường Bạch Dạ, mở hình ảnh cho Đường Bạch Dạ xem.
Hình ảnh cầu kỳ, hơn ngàn cảnh tượng chuyển đổi, không giống mấy trò chơi hiện tại, nhân vật chia làm phần tử khủng bố, phần tử chống khủng bố, đặc công, lính đánh thuê, sát thủ, thương vương, thương nhân, chính khách, bình dân, côn đồ. . . . . .
Nghề nghiệp lại càng không giống nhau, vũ khí từ mẫu hạm, máy bay chiến đấu, máy bay trực thăng, súng bắn tỉa đến một thanh chủy thủ quân dụng, cái gì cần có đều có.
Cảnh tượng lại càng đa dạng hóa, quan trọng nhất ở Trung Đông.
Kết hợp bạo lực, động tác, đua xe chờ yếu tố kích thích.
Tổng thể mà nói, đây là một thế giới quân sự giả tưởng cùng trò chơi đạo tặc.
Thiết kế được hết sức tuyệt vời.
Đường Bạch Dạ xem vài phút, ngửi được cơ hội kinh doanh, "Nếu bán cái này đi, tiền bản quyền đủ con tiêu xài cả đời."
"Đây là trò chơi dành riêng cho con." Hạ bảo bối cho thấy, cha không nên thay đổi chủ ý của con, trò chơi này trên thế giới cũng có vài người đang sống như vậy, bởi vì đây là thế giới của bé, giả thuyết của trò chơi để cho họ cảm nhận được nguy hiểm thực tế phải đối mặt.
"Con đã chạy bản chơi thử trò này sao?" Đường Bạch Dạ đột nhiên hỏi.
"Không cần thử, con chắc chắn là cao nhất thế giới." Hạ bảo bối giơ lên hai ngón tay, nói xong bao nhiêu cuồng là bấy nhiêu.
Đường Bạch Dạ coi như tự lý giải, tại sao trong phòng nhiều máy vi tính như vậy.
"Không ngờ Hạ Thần Hi sinh cho cha một thiên tài." Anh cho là Hạ bảo bối thông minh hơn so với đứa bé thông minh mà thôi, không ngờ, thông minh như vậy.
Hạ bảo bối nói, "Cha con là thiên tài, mẹ cũng là thiên tài, đương nhiên con là thiên tài trong thiên tài."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
"Nhân vật của con là gì?"
"Phần tử khủng bố."
"Sao lại chọn nhân vật này?"