Hạ Thiên ra thang máy, vừa lúc nhìn thấy Crystal ôm Sophia muốn vào gian phòng, anh vội vội vàng vàng chạy tới, ở trên cửa trong nháy mắt đó đẩy cửa ra, Crystal nhìn lại, thiếu chút nữa rít gào lên tiếng, Hạ Thiên ánh mắt rơi vào trên người Sophia, trầm giọng nói, “Đem cô để nằm ngang, nhanh lên một chút, đem thuốc trợ tim của cô lấy tới, tiếp một chén nước ấm.”
Crystal nghi hoặc, “Làm sao anh biết công chúa có bệnh tim?”
Công chúa có bệnh tim, chỉ có mấy người thân cận mới biết, cơ hồ là bí mật, hắn là như thế nào biết được.
“anh lời vô ích cái gì, nghĩ cô chết sao?”
Crystal cuống quít đem Sophia buông đến, thuốc của công chúa vẫn luôn mang ở trên người, Hạ Thiên làm cho cô trước dùng thuốc, xem mạch, hơi nhíu mày, lại thân thủ dò xét tham trán nhiệt độ.
“Tôi gọi điện thoại gọi xe cứu thương đi.” Crystal nói.
“Không cần.” Hạ Thiên nói, theo trước ngực lấy ra một cây viết, nhanh chóng viết cái gì, Crystal vừa nhìn, một toa thuốc thật dài, “Đi tiệm thuốc mua mấy thứ này, một thứ cũng không thể thiếu.”
Crystal gật đầu, ra khỏi cửa phòng mới nhớ tới.
Nằm cái rãnh! Vì sao anh phải tin tưởng con trai Đường tổng, để hắn một mình ở trong phòng với công chúa cùng một chỗ, vạn nhất hắn thương tổn công chúa làm sao bây giờ? Crystal cuống quít cấp Rachel gọi điện thoại, làm cho cô đi lên, anh đi mua thuốc, đó là con trai Đường tổng, không nên, chỉ là, chưa từng nghe nói con trai Đường tổng quen công chúa a, anh không quản được nhiều như vậy, đi mua thuốc trước.
Hạ Thiên tìm một mảnh màng giữ tươi, đắp ở trên mặt Sophia, theo hô hấp, giữ tươi màng bị cô kề sát ở trên người cô, hô hấp của cô hình như rất khó khăn, chậm lại rất nhiều, môi tím bầm cũng chậm rãi khôi phục huyết sắc.
anh thở phào nhẹ nhõm.
May mà, năm đó không từ bỏ học y.
Sophia tình huống không lạc quan, ba năm. Hạ Thiên đem thuốc cô lấy tới, nghe nghe, những thuốc này là ba năm trước đây cô dùng dược vật, đoán chừng là thầy thuốc phối cho cô, nếu như không làm một kiểm tra tỉ mỉ, không biết vấn đề trái tim của cô rốt cuộc có nghiêm trọng không, năm đó anh vốn tưởng rằng oa oa rời đi, một năm cũng không chống cự qua được, kết quả, cô chống ba năm.
Là không yên lòng nước A sao?
Kéo như thế một thân sứt mẻ, lại muốn tham chính, khắp nơi bôn ba, chỉ là vì kinh tế nước A phát triển, cô một cô gái nhỏ, làm sao có thể cứu lại kinh tế nước A rách nát.
Cũng là bởi vì nước A, mới kéo một hơi đi.
Mấy năm này, cô như vậy bệnh phát quá mấy lần?
Những người này thế nào chiếu cố cô, vì sao làm cho cô bị cảm?
Lực miễn dịch của cô vốn thấp, khí trời như thế lạnh lẽo, thế nào không chú ý giữ ấm?
Đáng chết!!
Này cùng anh có quan hệ gì? Này cùng anh có quan hệ gì, anh vì sao còn quan tâm cô, không phải đã nói rồi, sống chết của cô từ đó không liên quan gì đến anh sao? Thế nào thấy cô té xỉu, còn như vậy... Kinh hoảng.
anh đã quên cô từng đã làm gì? anh đã quên Mục Vân Sinh từng thống khổ sao? anh đã quên tiểu Mộ Thành thật vất vả mới khôi phục mắt sao? Tại sao muốn lo lắng cô? Tại sao muốn đau lòng cô?
anh không phải phát lời thề, một đời cũng sẽ không nhìn cô sao?
Nghe nói cô ở đây, nhưng lại như một đồ ngốc, ngựa không dừng vó qua đây.
Không thấy mặt, cảm giác gì cũng chưa từng có, mấy năm này, chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, mơ tới anh từng phủng ở lòng bàn tay che chở thiếu nữ đẹp, tỉnh mộng, càng phát ra thống hận cô, chưa từng cảm thấy lo lắng, vì sao thấy, lại nhịn xuống?
Những thứ ấy kiềm chế ở trong lòng cảm tình nhiều năm, giống như phun tỉnh, Hạ Thiên tâm tình, hết sức phức tạp.