Mặc dù Hạ Thiên đã thông báo bọn họ, không muốn nói cho Sophia anh đã tới, nhưng mà,người bọn họ hầu hạ là Sophia, tại sao lại nghe Hạ Thiên lời, Sophia ánh mắt chạy xe không, hình như không nghe thấy Crystal nói chuyện.
“Công chúa?”
“A?”
“cô nghe thấy lời nói của tôi sao?”
“Nghe thấy.” Sophia cười, “Tôi mới vừa nghĩ việc khác, có chút thất thần, anh có hay không hảo hảo cảm ơn nhân gia.”
“Tôi tạ ơn.” Crystal nói, “Vốn muốn nói chờ cô được rồi, tự mình đi nói cám ơn, nhưng anh ấy nói, chúng tôi đừng nói cho cô anh ấy tới, tôi không dám giấu giếm công chúa.”
“Làm tốt lắm.” Sophia đạm đạm nhất tiếu, “Đường gia mua kim cương, anh ấy lại đã cứu tôi một mạng, về tình về lí, tôi cũng sẽ tự mình qua cám ơn bọn họ.”
“Công chúa, cô biết anh ấy sao?” Rachel hỏi, “Tôi xem anh ấy và cô thật giống như bộ dáng rất thân, anh ấy làm sao biết cô có bệnh tim?”
“Tôi... Không biết.” Sophia nói, có chút khó chịu nằm xuống đến, “Crystal, Rachel, tôi muốn nghỉ ngơi, một ngày cũng sẽ không rời đi, các ngươi nghĩ đi chỗ nào chơi liền đi đi, chớ quấy rầy tôi.”
Cô đã nhắm hai mắt lại, Crystal cùng Rachel rời khỏi gian phòng.
Sophia ngủ một giấc đến trời tối, cũng không ăn đông tây, rời giường thu thập xong gọi điện thoại cho Crystal cùng Rachel, Crystal đi gặp thầy thuốc, Rachel ở sát vách, cô qua đây bồi Sophia xuống đi ăn cơm.
“Công chúa, gọi phục vụ phòng đi.”
“Không thích a.”
“Vậy cô có lạnh hay không?”
“Không lạnh.”
Rachel không nề phiền hỏi cô, Sophia cũng chỉ là cười, nhắc tới cũng trùng hợp, bọn họ ở phòng ăn đụng phải Đường gia bốn miệng đi chơi một ngày trở về, tiểu Hạ Cảnh khuôn mặt đỏ bừng, mang theo xán lạn tiếu ý.
Sophia đi qua, Hạ Thiên bất động thanh sắc, khẽ nhíu mày, cô mặc áo khoác ngoài màu trắng, màu da tuyết trắng, xa xa đi tới, như một danh tiểu thiên sứ mang theo bệnh trạng.
“Tiểu công chúa, thật khéo a.” Đường tổng ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi.
“Các người hảo.” Sophia nho nhã lễ độ chào hỏi, “Đường tổng hùng hồn giúp đỡ, mua giúp kim cương, Đường gia đại thiếu gia lại đã cứu tôi một mạng, Sophia không có gì báo đáp, không như tôi mời các người một bữa cơm thế nào?”
Hạ Thiên vừa muốn lên tiếng cự tuyệt, Hạ Thần Hi mặt mày rạng rỡ, “Sớm nên cùng nhau ăn bữa cơm, chúng ta có nhiều duyên phận a.”
Hạ Thiên cả người ha hả, mammy nhất định là cố ý.
Thế là, Sophia thoải mái cùng bọn họ ngồi cùng nhau ăn cơm, Rachel ở bên người cô ngồi xuống.
Hạ Thiên bày làm ra một bộ dạng ai thiếu anh mấy ức biểu tình, càng thêm sinh ra chớ gần, cô quả nhiên là không có ký ức, nếu là có ký ức, khẳng định tránh được chính mình, kết quả thoải mái qua đây mời ăn cơm, báo ân.
Báo ân? Hạ Thiên cười lạnh, ánh mắt băng lãnh nhìn Sophia, cô ngẩng đầu, như là không cảm giác được anh mang theo ánh mắt oán giận, với anh mỉm cười, Hạ Thần Hi rất có ý tứ nhìn bọn họ hỗ động, cười hỏi một câu, “Tiểu công chúa, cô nhận thức con tôi a, nói sớm a, miễn cho con tôi bạch bạch...”
“Mammy!” Hạ Thiên sợ mẹ nói ra chính mình chuyện mua kim cương, cuống quít cắt ngang cô, Hạ Thần Hi từ lúc còn nhỏ bắt đầu chính là một người biết chuyện thức thời, rất nhanh liền đình chỉ, không đi xuống nói.
Oa oa mờ mịt nhìn cô, “Tôi không biết Đường đại thiếu gia a.”
Đường tổng, “...”
Hạ Thần Hi “...”
Phu thê hai người lấy một loại con trai quá tốn đi vậy mà làm thầm mến này một bộ!!!!!!!
Hạ Thiên sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.