Hai người không thoải mái ăn cơm, Sophia khẩu vị rất thanh đạm, Hạ Thiên làm cho chính mình là bò bít tết, làm cho cô là thịt bò salad, từng mảnh từng mảnh thịt bò cắt rất mỏng, vị đạo coi như là rất tốt.
Sophia khẩu vị đạm là đạm, nhưng mà, bữa trưa với salad có chút không cách nào tiếp thu, tại sao có thể lắp đầy bụng? Hơn nữa còn là một chén salad nhỏ, chính anh một khối bò bít tết lớn, thế nào nhìn đều không công bằng.
Hạ Thiên nhìn cô, nói một tiếng, "Ăn ít nhiều xan."
"Em cũng không phải đứa nhỏ, còn cần anh dạy." Sophia nhìn bát trống trơn, "Không ăn ăn no."
Hạ Thiên hùng hồn đem khay của mình đẩy qua, còn có nữa khối bò bít tết, "Ăn đi."
Sophia, "..."
Anh đem phân nửa bò bít tết cho cô ăn, cô mới không cần đâu, cũng không phải oa oa hồi bé, kem ly cũng là anh liếm một ngụm cô liếm một ngụm, bọn họ sớm qua cái tuổi kia được không?
"Ghét bỏ anh?" Hạ Thiên lại có chút không vui.
"Cố tình gây sự." Sophia chính mình chạy vào phòng bếp làm gì đó ăn, một chén nhỏ salad nhất định là không có biện pháp ăn no, chính cô cũng sẽ không làm, Hạ Thiên đem toàn bộ bò bít tết của mình ăn hết.
Sophia nhìn nguyên liệu nấu ăn, kỳ thực còn rất phong phú, làm cho cô một bữa đại tiệc tuyệt đối không có vấn đề, cô đơn giản đem mỳ ăn liền lấy tới, đây là em trai mua, bình thường lấy đến ăn khuya, Hạ Thiên cuống quít qua, một tay cướp đi.
"Không cho phép ăn."
"Em đói bụng." Sophia vươn tay đoạt, chỉ tiếc Hạ Thiên so với cô cao hơn 10 cm, thế nào đều không có biện pháp bắt được, cả người đều nhanh áp trên người Hạ Thiên, đối với Hạ Thiên mà nói, đây là một đại hưởng thụ, tâm tình của anh mạc danh kỳ diệu liền mau đứng lên, càng không cho Sophia bắt được, Sophia nhịn không được, đá anh một cước.
Tức giận bất bình đi ra ngoài, kết quả bị Hạ Thiên kéo lấy, ôm vào trong ngực, một tay áp ở trên mặt tủ lạnh, Sophia hoảng sợ, có chút giật mình nhìn anh, Hạ Thiên đem cô vây ở giữa lòng chính mình, hơi thở thuần nam tính đập vào mặt, Sophia không biết thế nào, có chút hết hồn, tay nhỏ bé vốn để ở ngực của anh, cách áo sơ mi cũng có thể cảm giác được lửa nóng của anh, Sophia cuống quít rút lui tay.
"Đường tiên sinh, xin anh..."
Hạ Thiên đột nhiên tiến lên một bước, đầu ngón chân đều đụng với đầu ngón chân của cô, còn đem cô bức được không có biện pháp lui về phía sau, lời còn lại cũng nuốt trở lại trong bụng, Sophia vô cùng xấu hổ, đột nhiên ngẩng đầu trừng anh, Hạ Thiên ôm hông của cô kéo qua, người cô đã đụng với lồng ngực của anh, anh cúi đầu, đã hôn ở môi của cô.
Sophia trợn tròn cặp mắt, ấm áp môi dán tại trên môi của cô, hút, liếm, đầu lưỡi ấm áp kia miêu tả hình môi của cô, ôn nhu **, cũng rất kiên nhẫn đùa anh con mồi, không vội không nóng nảy.
Cô hoàn toàn sợ hãi, trong ấn tượng, hồi bé không hiểu nhiều chuyện, trái lại thường cùng anh hôn môi, nhưng mà, hơn phân nửa chính là vừa đụng đến môi liền tách ra, có mấy lần ca ca hình như không khống chế được, cắn cô một ngụm liền chạy, mấy năm này, đàn ông bên người thân cận nhất là Crystal, anh lại là thuộc hạ của cô, lại không ai quá thân mật cùng cô như vậy, Sophia luống cuống tay chân.
Hạ Thiên ôm chặt cô, thân thể mềm mại trong lòng này, dường như cảm nhận nhiều năm cô tịch, anh trống rỗng tám năm lạnh lẽo, được toàn bộ khối thân thể ấm áp này lắp đầy. Anh kiên nhẫn hôn môi của cô, ấm áp, trượt nộn hôn như là đáy lòng vẫn gửi ôn nhu, tất cả đều cho cô, Sophia ngây ngốc nhìn mặt gần trong gang tấc.