Loại cao ốc này dù cho bị cúp điện cũng rất nhanh có lại, không quá ba phút thì có, Sophia nhận thấy được thang máy chuyển động, trong lòng lộp bộp một thanh âm vang lên, trước mắt cô cái gì đều không nhìn thấy.
Cô đột nhiên quấn quít lấy Hạ Thiên, cười mỉm nói, "Ca ca, ăn quá no đi không nổi, anh cõng em."
Cô nói, hai tay đã quấn lấy Hạ Thiên cổ, Hạ Thiên liếc nhìn cô một cái, thấy cô nở nụ cười, kiều diễm như hoa, rất sảng khoái cõng cô đi qua đường đối diện, người xung quanh đều nhìn bọn họ, anh cũng không quan tâm.
Anh thích nhất cõng Sophia.
So với ôm, thích cõng hơn.
Thích cô nằm bò ở trên lưng anh, hơi thở ấm áp đều ở bên cạnh tai anh, như là một đóa hoa hồng hàm sương sớm.
Anh thậm chí hi vọng con đường này, có thể đi chậm rãi một ít.
Sophia rất vui mừng, vừa qua khỏi đường cái không bao lâu, cô đã nhìn thấy tia sáng, mặc dù rất mơ hồ, sau đó, cô liền phát hiện tin mới, "Ca ca, anh xỏ lỗ tai."
Hạ Thiên thậm chí có một lỗ tai, Sophia tò mò lật tai anh, tai của Hạ Thiên lập tức giống như phun máu, như điện giật bỏ lại Sophia, vừa nhảy ba thước xa, "Ai cho em tùy tiện sờ tôi?"
Sophia tay còn ở giữa không trung, ngơ ngẩn nhìn anh, vô tội lại mờ mịt, "Em vẫn luôn là tùy tiện sờ a."
Hạ Thiên o(╯□╰)o.
Cô hứng thú đối với lỗ tai của Hạ Thiên, rất muốn sờ, chỉ tiếc, Hạ Thiên không cho cô sờ, tai cổ đều là hồng, mặt cũng là màu sắc giống như uống rượu, Sophia chậc chậc lấy làm kỳ, "Ca ca, anh xấu hổ sao?"
"Lão tử sinh ra cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ."
"Anh đỏ mặt."
Hạ Thiên, "..."
"Cổ cùng tai cũng đỏ."
Hạ Thiên, "..."
"Nói chuyện cũng mang theo âm rung."
Hạ Thiên, "..."
Hạ Thiên chỉ có một bên lỗ tai, một bên khác không có, Sophia cũng coi như nhìn cẩn thận, chỉ bất quá bị cảnh cáo không được sờ, anh xỏ lỗ tai, thế nhưng không đeo hoa tai, "Vì sao không đeo hoa tai, ca ca nếu như mang hoa tai ngọc bích hẳn là sẽ rất đẹp mắt, rất tôn khí chất của anh."
"Nói, ca ca vì sao xỏ lỗ tai?"
Hạ Thiên trầm mặc.
Sophia lại hỏi, anh thô bạo kéo qua cô, "Đi xem phim, nói nhiều cái gì."
Sophia chưa từ bỏ ý định, "Ca ca, ở quốc gia chúng ta, nam nhân xỏ lỗ tai là bị khinh bỉ, chỉ có thiếu niên bất lương mới có thể xỏ lỗ tai."
Hạ Thiên, "..."
Anh cảm giác mình mau bị Sophia tức chết rồi.
Thiếu niên bất lương?
Ca ca cô là một đóa hoa tốt của tổ quốc, thanh niên tốt, một năm không biết cống hiến bao nhiêu bạc là thiếu niên bất lương?
Sophia vẫn đối với vấn đề lỗ tai này của anh, vô cùng hiếu kỳ, chỉ tiếc, Hạ Thiên chết sống không nói, cô quấn nhiều lần, anh cũng không nhả ra, Sophia cũng thôi.
Không nói thì không nói, hơn phân nửa là vì chơi thật khá mới xỏ, nếu không cũng sẽ không không đeo.
Phim mở màn, tâm tư Sophia còn đang trên lỗ tai Hạ Thiên, tâm tư Hạ Thiên lại bay xa, cho nên hai người nhìn màn hình cũng không biết phim đang nói cái gì, Sophia về sau mới chậm rãi giao trái tim đặt ở trên phim, nhưng mà, ánh sáng ở rạp chiếu phim quá mờ, đeo mắt kính cũng làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, nhìn một hồi liền nhắm mắt lại.
Hạ Thiên nghiêng đầu lại, hơi nhíu mày nhìn cô.
"Vì sao nhắm mắt lại?"
"Nga, không có gì, không muốn nhìn thấy mặt Hán phụ lòng."
Hạ Thiên, "..."
Đột nhiên, ánh mắt của anh chợt lóe? Thấu kính này?
Đặc công trên đảo có một người mọt sách, cận thị hơn bảy trăm, thấu kính rất dày, anh nói, cận thị càng nặng, thấu kính việt hậu, nhưng thấu kính của Sophia, rất mỏng.