Hạ Thiên lần này không nuốt lời, mới qua hơn hai giờ, Sophia đã thấy Hạ Thiên đến, vừa vặn trường học tiểu vương tử tổ chức giao lưu, anh đi Los Angeles, trong nhà có một mình Sophia, Hạ Thiên vui mừng, đêm nay cuối cùng cũng không cần bò cửa sổ. Ngày như vầy muốn mặc áo khoác thực sự không thực tế, mặc Sophia nhất định sẽ sinh nghi, cho nên Sophia liếc mắt liền thấy băng bó trên cánh tay anh, thực sự là một chút che giấu cũng không có.
"Bị mảnh đạn trúng, không có gì đáng ngại." Hạ Thiên nói, loại bị thương này hành động cũng không thể ảnh hưởng, Sophia cũng không ngạc nhiên như vậy, vẫn như cũ có chút đau lòng, nhưng không lải nhải.
"Avrile nói với qua em."
Hạ Thiên nghiêm túc nhìn cô, nhìn không thấy cô có bất kỳ cảm xúc khác thường, lúc này mới yên tâm, anh chỉ sợ chính mình bị thương, Sophia sẽ nghĩ ngợi lung tung, vậy cũng không tốt.
Anh thật vất vả mới làm cho cô vui, cũng không thể lại làm cho cô thương tâm, rời xa.
"Kỳ thực, anh đã rất lâu không bị thương, lần này là một lần ngoài ý muốn, anh quá mức khinh địch, em yên tâm, lần sau anh nhất định sẽ cẩn thận hơn, sẽ không lại làm cho mình nhiều một vết thương."
"Em lại không nói gì." Sophia dở khóc dở cười, cô cảm thấy, rất nhiều chuyện cô cũng có thể hiểu được, hơn nữa thuyết phục chính mình, kia cũng không phải là nhất kiện chuyện rất khó, ca ca thích sự nghiệp, vì sự nghiệp của anh, thỉnh thoảng sẽ có một chút vết thương, dự đoán ca ca một chút cũng không để ý, đã như vậy, cô cũng là không cần phải đi nói, giống như cô vì sự nghiệp nước A, bệnh nằm xuống, cô cũng không có câu oán hận.
Cho nên, cô có thể hiểu được.
Hiểu, cũng là không chỉ trích, không tức giận, chỉ là có chút ít đau lòng.
"Anh thấy em có chút mất hứng."
"Nào có." Sophia cười, ôm cánh tay của anh, "Chỉ cần anh hài lòng, bình bình an an, em đã thỏa mãn."
Hạ Thiên sủng nịch nhéo nhéo mũi của cô, "Miệng thật ngọt, đúng rồi, anh nghe Avrile nói, Anna đi tìm em?"
Sophia 囧.
Avrile ngươi thực sự là.
"Ừ, đi tìm một lần."
"Không có sao chứ?"
Sophie muốn lắc lắc đầu, "Chính là mấy năm không gặp, ôn chuyện."
"Nói dối." Hạ Thiên sờ sờ tóc của cô, "Anh cùng Anna thanh thanh bạch bạch không có gì."
"Em biết."
Hạ Thiên thất bại, "Anh phát hiện, vợ quá thông minh cũng có chút không tốt, anh cũng không hưởng thụ đến một chút lạc thú đùa vợ."
Bất kể là cái gì, cô cũng có thể hiểu được.
Chẳng sợ ăn cái giấm cũng sẽ quải cong làm cho mình hiểu thấu.
"Nói hươu nói vượn." Sophia cười nói, "Anh muốn là thật đối với một cô gái có thiện cảm, đến lúc đó lại muốn em nhìn một chút bộ dáng em ghen."
Hạ Thiên tới hứng thú, "Bộ dáng em ghen?"
Sophia nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, "Này sẽ phải nhìn anh có cơ hội cho em ăn giấm cho anh xem hay không."
Hạ Thiên thầm nghĩ, kia hay là thôi đi.
Mặc dù nhìn phụ nữ ghen, đàn ông sẽ có một chút hư vinh, nhưng mà, anh lại không muốn thật có một ngày như vậy, để đáy lòng oa oa không thoải mái, cho dù là một chút cũng không được.
Cố ý diễn trò muốn nhìn cô ghen, anh đều luyến tiếc.
Anh hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, lúc nào cũng che chở, sao lại làm cho cô khó chịu.
Chuyện Anna, anh sẽ giải quyết.
Tám năm này, anh tự hỏi, chưa từng làm bất luận cái gì để Anna hiểu lầm, cũng chưa từng cho cô một chút hi vọng, chẳng sợ oa oa không bên người, anh cũng vẫn không có cùng Anna có cái gì quá thân mật.
Anh sẽ tìm Anna nói một chút, không hề mang đến quấy nhiễu cho oa oa.