Nghĩ thông suốt chuyện này, cả người Đường Bạch Dạ trở nên thoải mái hơn, mấy ngày liên tiếp buồn bực, trở thành, Đường Bạch Dạ hăng hái lúc trước, vừa trở lại.
"Tiểu Tuệ, bỏ đứa bé đi." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Cho dù có đứa bé, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô."
"Đường, anh. . . . . ." Tưởng Tuệ kinh ngạc nghe điện thoại, không thể tin được, cô nghe từ miệng Đường Bạch Dạ những lời tàn nhẫn như thế..., anh không cần con của hai người, anh không cần?
"Tôi nói đến thế, một mình cô suy nghĩ kỹ càng, tiền đồ của cha cô, đưa bé, quan hệ hai nhà chúng ta, một mình cô nên cân nhắc." Giọng nói Đường Bạch Dạ vừa lạnh nhạt vừa tàn nhẫn, mang theo sự tàn nhẫn.
Nếu biết cô mang thai một tháng trước, có thể anh sẽ kết hôn với Tưởng Tuệ.
Khi đó, không có Hạ Thiên, không có Hạ Thần Hi, tất cả dựa theo kế hoạch của anh. Cưới Tưởng Tuệ, hai giới chính - thương kết hợp, đối với anh có lợi không có hại, hôm nay, anh tình nguyện từ bỏ lợi thế này.
"Nếu cô sinh đứa bé ra, tôi cũng không cần, nó không thể chiếm được tình cảm của tôi."
Điện thoại trên tay Tưởng Tuệ, rơi xuống giường bệnh, cô gào khóc lớn.
Tan việc, Đường Bạch Dạ lái xe đến biệt thự cảnh biển số hai.
Hạ bảo bối đang trong vườn hoa huấn luyện chó, Tiểu Bảo cùng Tiểu bối đang đánh nhau, bên cạnh thỉnh thoảng có vài bà cụ đi qua, Hạ bảo bối rất lễ phép chào hỏi với họ, rất được mọi người thích.
Hạ Thần Hi ở một bên cười giúp Hạ bảo bối dạy chó, nụ cười của hai mẹ con, rực rỡ giống nhau.
Đường Bạch Dạ ngồi trên xe, nhìn nụ cười con trai cùng Hạ Thần Hi, trong lòng chợt xúc động.
Đây là con trai anh.
Mẹ của con trai anh.
Đứa bé này cực kỳ giống anh, thông minh, lòng dạ độc ác, quả cảm, giỏi về ngụy trang, ưu nhã, thân sĩ, tất cả đặc điểm anh có đều thể hiện trên người Hạ bảo bối, anh yêu đứa bé này, anh muốn đứa bé này vui vẻ.
Vào lúcnày, Đường Bạch Dạ mới hiểu rõ, mẹ con Hạ gia, đã in sâu trong lòng anh.
"Cha . . . . . ." Hạ bảo bối nhìn thấy Đường Bạch Dạ, phất phất tay, Đường Bạch Dạ cười bước xuống xe. Ngày đó cùng Hạ bảo bối nói chuyện Tưởng Tuệ mang tha, con trai rất tức giận, cho đến khi anh đi không nói một câu.
Sau đó, cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại.
Hôm nay, thấy anh ở phía xa đã phất tay gọi anh, cười rực rỡ như vậy.
Cha con không hận nhau.
Hạ Thần Hi nhún vai, không có gì ngoài ý muốn. Ba ngày sau, là hôn lễ của anh, Hạ Thần Hi u ám nghĩ, có lẽ, anh không thay đổi chú ý, muốn cho cô làm phù dâu, nếu anh dám nói như vậy.
Nhất định Hạ bảo bối sẽ để Tiểu bảo cùng Tiểu bối cắn anh.
"Lại dắt chó đi dạo?"
Hạ bảo bối gật đầu, Tiểu bối đã nhào lên, liếm tay Đường Bạch Dạ, hết sức thân mật.
Hạ bảo bối vỗ đầu Tiểu bối, "Tiểu bối, thật không trật tự, muốn Tiểu bảo muốn ăn dấm à."
Hạ Thần Hi nói, "Tiểu bối là cái, nhìn thấy một người đàn ông đẹp thì nhào tới, quả nhiên không có trật tự."
Đường Bạch Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thần Hi, ". . . . . ."
Hạ Thần Hi nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ.
Hạ bảo bối an ủi Đường Bạch Dạ, "Cha, Tiểu ảo cũng không có trật tự, nhìn thấy mẹ là nhào đến."
Hạ Thần Hi trừng Hạ Thiên, kẻ phản bội này.
Trong nháy mắt Đường Bạch Dạ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
"Bảo bối, con còn giận cha sao?" Đường Bạch Dạ ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt Hạ bảo bối, nghiêm túc hỏi, anh không muốn Hạ bảo bối tức giận, không muốn Hạ bảo bối ghét anh.
. . . . . .
Hạ bảo bối cười khúc khích, "Cha, cha nghĩ nhiều rồi, con đã hết giận cha lâu rồi."
"Thật không?"