Editor: thanh huyền
Cô không muốn gặp lại Đường Bạch Dạ bi thương, không muốn nhìn thấy Đường Bạch Dạ phẫn nộ.
Sắc mặt Đường Bạch Dạ ủ dột, cúi đầu nhìn tay Hạ Thần Hi, bực bội trong lòng, chậm rãi bình phục.
"Hạ Thần Hi, cô..." Đường Bạch Dạ hỏi, "Cô đối với Tiêu Tề, thực sự một chút cảm giác cũng không có sao?"
Hạ Thần Hi nghĩ đến người đàn ông kia anh tuấn lãnh ngạnh, hơi nhíu mày, "Không biết, tôi lại không có vừa gặp đã yêu, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta sẽ thích."
Với cô mà nói, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tề.
Cô hơi buông ra Đường Bạch Dạ, anh xoay người lại, đột nhiên giơ cằm của cô lên, "Đã đi rồi, tại sao muốn trở về?"
Cô có phải có một chút để ý anh hay không?
Hạ Thần Hi thấy anh khôi phục bình thường, xinh đẹp cười, "Đường tổng, anh đừng hiểu sai , tôi chỉ là cảm thấy, thân là một công nhân tốt, nếu như lão bản tức giận, tất yếu trấn an lửa giận lão bản.”
Đường Bạch Dạ phụng phịu, "Lão bản cảm thấy, lửa giận vẫn như cũ rất trướng cao."
Ngụ ý, công nhân tốt không ngừng cố gắng, trấn an lão bản.
Hạ Thần Hi khinh bỉ anh, "Tôi tin năng lực tự mình chữa trị của lão bản mạnh mẽ như con trai, lửa giận gì gì đó, chỉ là phù vân a, phù vân."
Đường Bạch Dạ, "..."
Hạ Thần Hi nghĩ nghĩ, lại nói, "Tôi nghĩ, không ai bì nổi, làm theo ý mình Đường Bạch Dạ sẽ càng đáng yêu một."
Lúc anh chân chính phát giận, rất dọa người.
Trên người luồng không khí lạnh, làm người ta không dám tới gần.
Đường Bạch Dạ đè nặng mi tâm, không trả lời, Hạ Thần Hi nói, "Tôi đi về làm việc."
Vừa mới cất bước liền bị người cầm tay kéo về phía sau, Đường Bạch Dạ chế trụ gáy của cô, đè xuống chính mình, đã quặc ở môi lưỡi của cô, Hạ Thần Hi trợn tròn cặp mắt, mặc anh hút môi cánh hoa của cô.
Cô bị chiếm tiện nghi, đã không phải là lần đầu tiên.
Đường Bạch Dạ hơi buông cô ra, trán để trán, ánh mắt thật sâu nhìn cô, tròng mắt đẹp thâm thúy, là chất có hại, làm người ta trầm mê, tim Hạ Thần Hi đập nhanh mấy nhịp, bên tai hơi đỏ lên.
Cô bị Đường Bạch Dạ chiếm tiện nghi lâu như vậy, lần đầu tiên có... cảm giác xấu hổ.
Ái muội, liên tiếp kéo lên.
Đường Bạch Dạ hơi nghiêng đầu, Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, hô hấp gần ngay trước mắt, lại không có động tác, Hạ Thần Hi mở mắt ra, lại thấy Đường Bạch Dạ không chuyển mắt nhìn nhìn cô, Hạ Thần Hi chợt tức giận.
Vừa muốn đẩy anh ra liền bị Đường Bạch Dạ quay người áp ở bàn bên cạnh, tùy ý cướp đoạt.
Hạ Thần Hi giận, giãy giụa đánh bờ vai của anh, lực đạo dần dần yếu...
Tiêu Tề trở lại biệt thự, ở phố xá sầm uất, giao thông bốn phương thông suốt.
Biệt thự hai tầng, một hoa viên lớn, vô cùng xa hoa, bên ngoài có một hồ bơi lớn, biệt thự bảo toàn vô cùng tốt, có sát thủ đang âm thầm bảo hộ Tiêu Tề, hai sát thủ thủy chung cùng ở bên cạnh anh.
Hồ bơi.
Người đàn ông tuấn mỹ đem tư liệu Hạ Thần Hi tỉ mỉ cho Tiêu Tề, bao gồm đại học cô học gì, đã làm gì, sinh con, scandal cùng Đường Bạch Dạ, chuyện lớn nhỏ, tràn đầy một xấp tài liệu.
Âu Dương nói, "Đây là tất cả tư liệu của Hạ Thần Hi, toàn bộ đầy đủ hết."
Người phụ nữ mặc áo tắm khêu gợi, cầm một quyển notebook không biết tìm đọc cái gì, đôi chân thon dài dưới ánh mặt trời, nhẵn nhụi không có một chút tì vết, thon dài, sức quyến rũ.
Đó là một người phụ nữ rất có sức quyến rũ.
Âu Dương bất động thối lui mấy bước, người phụ nữ nhàn nhạt liếc anh một cái, lại cúi đầu, tiếp tục tra tư liệu.
Đột nhiên, Tiêu Tề ngẩng đầu, "Con của Thần Hi... Là của Đường Bạch Dạ?"