Editor: nguoihaymo
Beta: thanh huyền
"Bằng không, cô đã sớm xuống Hoàng Tuyền."
Tưởng Tuệ hừ lạnh, "Cơ hội như thế mà lại bị phá hư, thật tức chết, tránh đêm dài lắm mộng, khi nào thì mới có cơ hội."
"Chỉ cần cô ta đến công trường, khẳng định có cơ hội, anh không tin lần sau cô ta có thể may mắn như thế." Triệu Phong nói.
"Tiểu Tuệ, lúc tảng đá rơi xuống, cô ta đang nói chuyện điện thoại với Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ nghĩ cô ta xảy ra chuyện gì, nên lập tức tới đó ."
"Tiểu Tuệ, có chuyện anh không biết nên nói hay không."
Thoạt nhìn Triệu Phong rất do dự .
Nhưng trong lòng lại mừng thầm, anh biết cô em họ anh rất nham hiểm, thủ đoạn rất tàn nhẫn, thế nào cũng sẽ không để yên cho Đường Bạch Dạ.
"Đường tổng đến công trường, không nói lời nào lại lôi kéo Hạ Thần Hi đến phòng nghỉ ngơi của công nhân. . . . . ." Triệu Phong khinh thường nói, "Em biết mà, đàn ông, khi đứng trước người đẹp sẽ kiềm chế không nổi mà động lòng ?"
Triệu Phong không nhìn thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi hôn nhau, lại cố ý thêm mắm thêm muối.
Anh biết, một khi con gái nổi giận, sẽ làm ra chuyện gì.
Anh càng muốn biết, khi Tưởng Tuệ tức giận sẽ như thế nào.
Tưởng Tuệ càng nghe, sắc mặt càng kém, khi nghe tới chuyện Đường Bạch Dạ tới công trường vì lo lắng cho Hạ Thần Hi, sắc mặt đã không vui còn bây giờ lại càng đen ..
Hận không thể một phát giết chết Hạ Thần Hi!
Đường Bạch Dạ thật sự coi trọng Hạ Thần Hi?
Vừa nghe điện thoại của cô ta xong, như thế nào mà từ công ty chạy đến đó. Anh ta khi nào lại hành động khó hiểu như vậy, sao lại quan tâm cô ta đến như thế !.
Tưởng Tuệ nắm chặt tay, cơ hồ muốn bóp nát cô gái kia.
Triệu Phong thêm dầu vào lửa nói, "Hạ Thần Hi tuổi trẻ xinh đẹp, lại có bản lĩnh như vậy, đừng nói là Đường Bạch Dạ , công trường ai nấy điều nhìn cô ta đấy chứ."
"Vậy anh như thế nào không tìm người hầu hạ cô ta." Tưởng Tuệ nói.
Triệu Phong thầm nghĩ, không ngờ Tưởng Tuệ càng nói càng nham hiểm , xem ra cô thật sự hận Hạ Thần Hi.
Tưởng Tuệ lạnh giọng nói, "Tóm lại, chuyện này, anh cứ làm theo lời em, em sẽ chiếu cố anh thật tốt."
"Đã biết, đã biết."
Triệu Phong cùng Tưởng Tuệ là cùng một hạng người, nếu họ ghét ai có thể làm ra rất nhiều chuyện không hay, sẽ lôi kéo kẻ chết thay họ, nếu như họ bị vạch trần, cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.
"Triệu Phong, anh xác định nhìn thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi ở công trường. . . . . ." Còn vài điều cô chưa nói ra.
"Tiểu Tuệ, có khi nào anh lừa gạt em chưa?" Triệu Phong nói, tuy không phải sự thật, nhưng cũng không quá xa.
Nam và nữ lại đi cùng nhau như thế, không phải dễ khiến người ta hiểu lầm sao, anh cũng đâu nói dối.
Sắc mặt Tưởng Tuệ thật khó coi, giống như muốn giết người.
Hạ Thần Hi mải lo làm việc đến mặt trời sắp lặn mới nghỉ, Đường Bạch Dạ ở công trường chờ cô.
Lâm Nhiên gọi vài cú điện thoại thúc giục anh trở về, Đường Bạch Dạ không nói gì, vẫn đứng chờ cô.
Hạ Thần Hi sửa lại một vài số liệu, cô lên xe cùng anh quay về thành phố.
Vốn Đường Bạch Dạ muốn mời cô đi ăn cơm, nhưng cô lại muốn về nhà, người cô dính đầy bụi bặm nào có lòng dạ nào ngồi ăn cơm cùng anh, không bằng về nhà tắm rửa, cùng bảo bối ăn cơm sẽ ngon hơn.
Đúng lúc, nhà cũ Đường gia gọi anh kêu anh về nhà một chuyến, anh đưa Hạ Thần Hi về nhà trọ cảnh biển, cũng về nhà mình tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà cũ Đường gia.
Nhà cũ Đường gia nằm trong khu dành cho những người có vị thế , xung quanh là núi non hùng vĩ, mang theo phong cách Châu Âu, xa hoa lộng lẫy bao quanh là những dãy núi, làm bằng đá thạch anh sáng tỏa.
Vùng này tấc đất tấc vàng, không phú thì quý.
Đường gia là gia tộc có tiếng trong thành phố S, ba đời Phú Quý mới có thể thành quý tộc. Đây là nhà cũ, đã được sửa chữa nhiều lần, diện tích rất rộng, vô cùng sang trọng.