Lâm Tam thuộc phái hành động, còn chưa hết tết đã mang một đống bồn hoa cây cỏ tới.
Đồ Nhĩ Tư lại phát động dân cư hẻm Thanh Xuyên một lần nữa tham gia hoạt động thật sự, nhân lúc tiết trời đẹp, nhanh chóng mang đám hoa cỏ đó đi trồng, cũng chọn xong vị trí cho bồn hoa, nhân cơ hội xem xét dự báo thời tiết nửa tháng tới.
Lâm Tam trấn an “Mọi người yên tâm, bây giờ dù tuyết có rơi xuống thì chúng vẫn sống, không chết được đâu”
“Thật ư?”
Đồ Nhĩ Tư nhìn chằm chằm đám hoa cỏ được trồng, từng chồi non đứng lặng giữa vườn, non nớt nhỏ bé, đầy sức sống cũng vô cùng yếu ớt.
Cuối cùng Đồ Nhĩ Tư cũng quyết định tạm tin Lâm Tam, tin tưởng yêu của Hoa Quốc, vô cùng cảm kích sự khảng khái của Lâm Tam, những đám hoa cỏ này vốn lấy danh nghĩa của Lâm Tam tài trợ cho hẻm Thanh Xuyên, theo lời anh ta nói, vì tạo hoàn cảnh sinh hoạt đầy sức sống cho đứa em út Cửu Nhi của anh ta, nên cố gắng cống hiến chút sức lực xây dựng hẻm Thanh Xuyên.
Thật là một người anh tốt bụng của thế kỷ mà!
Trong lòng Đồ Nhĩ Tư than lên, quyết định sau này cũng cố gắng để ý tới tiểu yêu Lâm Cửu này nhiều hơn, tuyệt đối cũng sẽ không để những yêu ma quỷ quái khác bắt nạt cậu thiếu niên ngốc nghếch đáng yêu này.
Quả nhiên còn chưa hết tháng giêng đã có mấy đợt tuyết tới, thời tiết lạnh đến mức khiến con người ta thấy thật khó sống.
Cho dù tuyết có bao phủ toàn bộ hẻm Thanh Xuyên, đợi lúc tuyết tan, đám hoa cỏ bị đống tuyết bao phủ cũng không bị hỏng nát hoàn toàn, vẫn đầy sức sống, nhân đó hấp thu dinh dưỡng, cố gắng phát triển.
Nhóm ông bà già hẻm Thanh Xuyên nhìn thấy ven đường xanh mát mắt thì cười tít cả mắt lại.
“Đã lâu lắm rồi cuối cùng hẻm Thanh xuyên cũng có thể trồng được hoa cỏ rồi, thật tốt quá”
Bà Cô than thở, rồi nhanh chóng đi thăm dò chỗ ở của em Lâm Tam ở hẻm Thanh Xuyên, hỏi dò xem ở chỗ họ có cây ăn quả gì đó không, cũng định trồng một ít ở hẻm Thanh Xuyên, không cần có ăn mà chỉ cần đẹp cũng được.
Lâm Tam ngẫm nghĩ bảo, “Những cây khác nếu nhổ trồng ở đây sợ không hợp thổ nhưỡng, chắc chỉ có cây đào là được”
“Vậy thì chọn cây đào đi” Bà Cô nói luôn.
Vì thế không mất mấy ngày, Lâm Tam đã cho người mang ít cây đào tới đây.
Đúng lúc Du Lệ và Chử Hiệt cũng nghỉ ở nhà, Lâm Cửu hiếm khi được về ngủ ngon một ngày, nghe bảo Lâm Tam mang cây đào tới, gần như dân cư cả hẻm Thanh Xuyên đều chạy đến xem náo nhiệt.
Thấy nhóm Đồ Nhĩ Tư mang cây đào tới, mày Du Lệ hơi giật giật.
“Ai nha, cây đào này nhìn đầy sức sống nha” Nhóm ông bà già vây tới, cười ha hả bảo.
Cây đào này cũng cao chừng 2-3 mét, đầy sức sống đứng ở đó, vẫn chưa bị héo sau khi được nhổ lên mang tới đây.
Chúng khác với đám hoa cỏ nhỏ mới trồng ở hẻm Thanh Xuyên, đang nẩy mầm rung rinh trong gió nhẹ.
Du Lệ càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, đã nghe Lâm Cửu thì thầm, “Anh Ba, sao anh lại mang con cháu của lão gia gia đào tới đây chứ?”
“Chúng cũng muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút, hơn nữa cũng chỉ có chúng mới sống nổi ở hẻm Thanh Xuyên, chẳng phải tốt hơn sao? Có cần trồng một gốc trước cổng nhà cậu không?”
“Thôi! Anh định hại chết em à!” Lâm Cửu chối phắt luôn.
“Sao thế được? Cậu trông rất tươi mới kìa!”
“Có chị Quỷ Vương vẫn còn ở hẻm Thanh Xuyên đó, anh nhổ con cháu lão đào già tới đây là có ý gì?”
Du Lệ, “….”
Du Lệ lặng nhìn Lâm Tam, nụ cười tươi rói không thay đổi của người thanh niên dưới ánh mặt trời đó, thò tay xoa đầu cậu em một cái, chỉ cười không nói gì.
Du Lệ cứ cảm thấy cậu ta gian tà sao ấy.
Sau khi trồng đào xong, nhóm ông bà lão hẻm thanh xuyên vô cùng thích cây đào, lúc nào cũng tưới nước bón phân cho chúng, ngày nào cũng thấy chúng đầy sức sống, càng vui vẻ hơn.
Du Lệ quay đầu hỏi Chử Hiệt, “Gỗ đào trừ tà, mấy cây đào này nghe bảo là phân nhánh của cây đào ngàn năm, có ảnh hưởng với các anh không đấy?”
Chử Hiệt lắc đầu, “Đừng lo, chỉ cần không có ác ý gì với hẻm Thanh Xuyên thì chẳng có gì đâu”
“ý anh là, cây đào đó có thể sống chung hòa bình với yêu ma quỷ quái ư?” Du Lệ giật mình hỏi.
Chử Hiệt gật đầu, nói thản nhiên, “Kẻ nào không nghe lời, thì tẩn cho một trận!”
Du Lệ, “….”
Được thôi, thì ra đây là nguyên nhân mà yêu ma quỷ quái và con người sống chung hòa bình với nhau ở hẻm Thanh Xuyên, Chử tiên sinh quả nhiên là hoành tráng ghê!
**
Hết tháng giêng, hẻm Thanh Xuyên lại bắt đầu khởi công trang trí, đội Ma tộc trang trí sau một tháng an nhàn bắt đầu bận rộn lu bù.
Mãi cho đến tháng ba, Du Lệ vừa tham gia xong một ngày hội đấu giá, ngồi lên xe định về nhà nghỉ thì tự dưng nhận được điện thoại của Lâm Cửu bảo cho cô biết bạn thân Giang Úc Linh của cô đã sinh con.
“Là một bé trai đó nha, có tiểu đinh đinh của giống đực, cực kỳ siêu cấp đáng yêu đó! Chúng em đều gọi nó là Hề Bảo, nhưng hiện giờ yêu văn trên người thằng bé chưa rút đi, lão đại nói không thể mang ra khỏi Hồ Nguyệt Cốc được…”
Du Lệ vừa mừng vừa sợ, mọi mệt mỏi trên người đột nhiên biến mất, hỏi liên tục, “Thật sao? Sinh lúc nào? Úc Linh sao rồi? Không sao đó chứ….”
Lâm Cửu đáp lời cô ngay, bảo cô đừng có lo, có họ ở Hồ Nguyệt Cốc bồi cạnh Giang địa tiểu thư và Bảo bảo đó, rất tiếc không muốn rời đi kìa. Tiếp đó cùng dùng vô số lời ca ngợi về bảo bảo có dòng máu pha trộn giữa yêu và tộc thông linh kia, Du Lệ nghe mà cồn cào trong lòng.
Mãi cho đến khi gác máy, Du Lệ vẫn khó mà bình tâm lại. Bạn thân sinh con bình yên, còn sinh ra một bảo bảo bán yêu, mẹ tròn con vuông,
Nếu không phải hiện giờ Giang đại tiểu thư vừa sinh không lâu, cô đã muốn gọi điện thoại tới nói với cô ấy mấy câu rồi.
Giọng Du Lệ không dấu nổi, những người khác ngồi tỏng xe đều nghe thấy hết lời cô nói, mới biết đươc Giang đại tiểu thư sinh con rồi.
“Chị Du à, đại tiểu thư thật sự đẻ rồi à? Chắc là một đứa bé rất xinh đẹp đi” Trợ lý Trịnh vui vẻ bảo, “Đại tiểu thư là một mỹ nhân đẹp tự nhiên, Hề Từ tiên sinh cũng là một soái ca, con của bọn họ chắc chắn là một đứa bé xinh đẹp rồi”
Du Lệ cười bảo, “Đó là dĩ nhiên, đợi chị rảnh sẽ tới Hồ Nguyệt Cốc thăm cô ấy”
Trợ lý Trịnh ngạc nhiên hỏi, “Không phải đại tiểu thư ở đế đô sao ạ?”
“Không phải, cô ấy ở…. Quê của Hề Từ tiên sinh đó”
Trợ lý Trịnh a một câu, nửa hiểu nửa không.
Tiếc là tuy Du Lệ có lòng muốn đi thăm Giang Úc Linh, nhưng công việc bận quá, từ lúc ăn tết xong đến tháng ba, cả người vội vã như con quay, mãi vẫn chưa được nghỉ ngơi, chẳng cách nào rảnh được. Hơn nữa Hồ Nguyệt Cốc thực sự quá xa, cũng quá thần bí, chẳng có yêu dẫn đường cho cô, co người vốn khong thể đặt chân lên mảnh đất đó được.
Giang Úc Linh biết tâm ý của bạn thân, khuyên cô không vội tới, Giang đại tiểu thư còn không biết rằng bạn thân cái gì cũng biết cả, nghĩ cho bạn thân, dĩ nhiên không muốn cô lại chạy tới địa bàn yêu, dù sớm hay muộn có thể thăm, đợi họ về đế đô thì tới thăm cũng không muộn.
Du Lệ đành tạm gác chuyện này lại, đợi nhóm Giang Úc Linh về đế đô lại nói sau.
Ngày này, Du Lệ được mời tham gia một bữa tiệc tối từ thiện.
Tuy loại tiệc tối này đều là nơi các nhân vật nổi tiếng tụ tập, nhưng với bản thân chẳng cần phí sức để kéo người tới, chỉ cần đi ngang qua sân khấu là được, Du Lệ ở tỏng ngành nhiều năm như thế, đằng sau còn có Giang thị ngầm bảo vệ, bên cạnh còn có người đại diện An Như bồi dưỡng, tài nguyên dkhông bao giờ thiếu, còn may lắn hơn rất nhiều người trong giới giải trí, ngoài thỉnh thoảng bị coi là bình hoa ra thì trên người cô chưa bao giờ có lịch sử đen nào, đến cả hiện giờ cũng không cần cô phải đi lấy lòng người khác.
Không thể không nói, cô khiến bao người ganh tỵ ghen ghét.
Không chỉ ghen tỵ sắc đẹp của cô, còn ghen tỵ vận khí tốt của cô nữa.
Trong ánh mắt kinh diễm hoặc ghen tỵ, Du Lệ và An Như cùng tiến vào, An Như hạ giọng dặn cô vài câu, rồi cười đi tới một người đàn ông trung niên mặc vét.
“Chu tổng, đã lâu không gặp….”
Du Lệ đi theo An Như, cả đường chỉ làm một bình hoa, chỉ cần duy trì nụ cười tươi là ổn.
Lúc giờ giấc sắp tới, Du Lệ lấy cớ đi ra ngoài.
“Tự con nhìn giờ nhé, lúc thấy sắp đến giờ thì cứ đi, đừng ở lại bên ngoài, biết chưa?” A Như hạ giọng dặn dò.
Du Lệ vâng một câu, bước từng bước giày cao gót, dáng vẻ uyển chuyển đàng hoàng đi ra đại sảnh, định vào phòng WC trang điểm lại, tiện goi Chử Hiệt tới đón cô.
Lúc trước Chử Hiệt đưa cô tới xong đã đi tiệm bán bánh mì, thăm bên đó, Du Lệ cảm thấy gần đây rát an toàn, không muốn ngày nào cũng ép anh, nên bảo anh đi làm chuyện của anh.
Lại nói thêm, Chử tiên sinh đã lâu không có đi làm thêm. Lần trước Tôn Thừa Duệ vẫn chưa từ bỏ thuyết phục anh, ngày nào cung gửi tin cho anh, Chử tiên sinh không muốn làm phiền, nên đã giới thiệu Tô Loan cho Tôn Thừa Duệ.
Đúng lúc năm tới Tô Loan lại định đi làm thêm kiếm chút tiền, dưới sự giật dây của Chử Hiệt, Tô Loan đã thực sự có liên hệ với Tôn Thừa Duệ.
Sau đó tình hình thế nào, Du Lệ đều không rõ, dù sao thì nghe bảo Tô Loan và Tôn thừa Duệ hợp tác rất vui vẻ, cũng không nghe thấy Tôn Từa Duệ hỏi thân phận linh tinh gì của Tô Loan, hẳn không phát hiện ra thân phận thực sự của Tô Loan.
Đại khái là không người bình thường nào cảm thấy một con quỷ lại chạy tới hợp tác với con người để bắt quỷ kiếm tiền đâu nhỉ?
Hơn nữa Tô Loan là Quỷ Vương, đạo hạnh cao thâm, dù là ban ngày ban mặt, cũng có thể bung dù đỏ đi trong đám đông mà chẳng ai phát hiện ra, nói vậy với tính cách tùy tiện của Tôn Thừa Duệ đoán chừng cũng không phát hiện ra.
Sau khi trang điểm lại xong, nhìn thấy giờ giấc sắp tới, Du Lệ chuẩn bị cùng trợ lý trịnh rời đi.
NHưng vừa ra khỏi phòng WC, một người nhào tới. Du Lệ phản ứng cực nhanh kéo trợ lý Trịnh tránh đi, người đó lao thẳng về phía bức tường đằng sau các cô, người trượt dọc từ trên tường xuống mặt đất.
Trợ lý Trịnh kinh hồn vỗ ngực, thăm dò nhìn nhìn, thất thanh kêu lên, “Ai da, là Hình Thiên Vương!”
Du Lệ cũng thấy rõ người đàn ông nằm trên mặt đất kia, gương mặt nhỏ tuấn tú, đúng là Hình Thư Sướng vận đỏ mấy năm gần đây, thực lực kiêm thần tượng với thiên vương giới ca sỹ, được con gái hâm mộ nhiều vô kể.
Do lĩnh vực của mỗi người khác nhau, Du Lệ và anh ta gần như chưa từng tiếp xúc với nhau.
“Ồ, hình như anh ta…không ổn cho lắm” Trợ lý Trịnh vội vàng kéo Du Lệ ra xa chút, sợ bất cẩn khiến nghệ sỹ của cô nàng dính tai tiếng.
Ở cái nơi thế này, một kẻ thoạt nhìn say rượu – thật ra không chỉ là một người đàn ông đơn giản uống say, mà vừa nhìn là biết bị người ta tính kế.
Lúc nghĩ như thế, đã thấy một phụ nữ mặc lễ phục đỏ đi giày cao gót vội vàng đi tới bên này.
Lúc thấy người đàn ông trên mặt đất, trên mặt cô ả lộ ra tia vui sướng, nhưng khi phát hiện trợ lý Trịnh đứng cạnh Du Lệ thì sắc mặt cứng đờ.
“Là chị Du ạ, Hình Thiên Vương làm sao vậy ạ?” VẺ mặt cô ả có vẻ quan tâm nhìn Hình Sướng Thư trên mặt đất, khom người định nâng anh ta dậy.
“Dừng tay!” Du Lệ mở lời.
Động tác người phụ nữ cứng đờ, không kìm được nhìn về phía Du lệ. Du Lệ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô ả, nói với trợ ý Trịnh, “Tuyết Dung, gọi điện cho trợ lý Hình Thiên Vương đi! Còn có tiểu thư Ôn, xin đừng động vào anh ấy, được không?”
Trợ lý Trịnh tìm được điện thoại trên người Hình Sướng Thư gọi điện cho trợ lý anh ta, vừa gọi xong thì thấy chị Du nhà họ tiến lên, thò tay thít chặt cổ vị tiểu thư Ôn kia, sức cực lớn kéo cô ả vào phòng WC.
Vẻ mặt trợ lý Trịnh ngơ ra, “….”
Chị Du lợi hại như thế từ bao giờ nhỉ?